Thân Phận Việt Nam: Việt Nam, Tấm Khiêng Muôn Thuở Chống Tàu
Xưa Cờ Vàng, Nay Cờ Đỏ, Tạo Mâu Thuẩn Giữa Người Quốc Gia, Mỹ Đang Thay Ngựa Giữa Dòng.
Phận sao phận bạc như vôi
Đã đành nước chảy hoa trôi lỡ làng
(Nguyễn Du Kim Vân Kiều)
Chúng tôi, sau gần ba tuần đi thăm bạn bè xứ Mỹ, đươc đón nhận, được bạn bè chỉ rõ thêm, đóng góp thêm, vào cái nhìn vốn đã bi quan sẳn của chúng tôi, lại càng bi quan hơn, đối với tình hình đấu tranh cho Tự do, Dân chủ, Nhơn quyền, Công bằng, Lương thiện cho Việt Nam và người dân Việt Nam trong nước.
Nếu chỉ nói đơn thuần việc Chống Cộng, nói riêng, hay chuyện tranh đấu ủng hộ người dân Việt Nam trong nước, đứng lên giành quyền Tự quyết, thay Đảng Cộng Sản Việt Nam, giành lại quyền lèo lái Việt Nam, vượt quốc nạn Hán Hóa đang hoành hành, xây lại căn nhà Việt Nam hợp với ý nguyện của bao người Việt Nam mơ ước được một quốc gia Việt Nam tươi sáng, hào hùng, tử tế, nói chung. Chúng tôi lại càng tuyệt vọng hơn nữa! Phải, chúng tôi tuyệt vọng khi nhìn cách đối xử mới của ông chủ nhà đất Mỹ, đối với cộng đồng người Việt tỵ nạn Cộng Sản, trên đường ông, vì sắp từ giả nhiệm kỳ mình, đang sửa soạn một hướng chánh trị ngoại giao mới, đầy sà-phòng trơn trợt cho những người kế nhiệm!
Chúng tôi nhận thấy có hai hiện tượng quan trọng mong được bàn với quý vị. Hai hiện tượng nầy, chúng tôi đánh giá khá cao, xem đấy là những sự kiện-triệu chứng đánh dấu một khúc ngoặt trong công cuộc đấu tranh của toàn thể Người Việt chúng ta cho sự giải thể Đảng Cộng Sản Việt Nam để giải cứu đất nước Việt Nam. Chúng tôi xin được giải bày cùng quý vị:
1/ Tự Hủy Hoại Căn Cước và Chánh Thống:
Cộng Đồng Người Việt Quốc Gia Tỵ Nạn Hải Ngoại Đã Đánh Mất Quyền Đại Diện Tiếng Nói Đấu Tranh Chống Độc Tài Quốc Nội.
Tự Tố Cáo Những Cựu Lãnh Đạo, Các Cơ Chế Quốc Gia, Tôn Giáo Mình:
Càng tuyệt vọng hơn khi nhìn thấy cộng đồng người Việt quốc gia tỵ nạn, ngày nay, có những vết rạn nứt lớn. Không phải là những rạn nứt kiểu mất đoàn kết hay chia rẻ bình thường, giữa cá nhơn với nhau đâu, đây là một ấn tượng mới, lạ lùng hơn; chỉ có từ những năm tháng gần nay thôi. Chúng tôi có cảm tưởng, đây là một kiểu, «tự kiểm, tự thú tự tử – autocritique suicidaire». Vẫn biết người trí thức kiểu tây học thường đi tìm những thú vui trong những «tự phân tách tâm lý học – auto psychanalyse» để tự mỗ xẽ «đấm ngực – mea culpa - lỗi tại tôi mọi đàng» rất Thiên Chúa Giáo. Vẫn biết trí thức Đông phương, đạo đức Khổng Giáo, kiểu Nhựt Bổn thích, tự hạ nhục, khiêm nhường cúi gập mình xin lỗi! Đây, chúng tôi cảm thấy đang sống trong một không khí rất kỳ lạ! Tưởng như vì, bị một phần nào gò bó, uất ức, bí hơi, hậm hực, không bộc phát được, – nói nhưng người Pháp bị frustrations – do rất nhiều lý do. Thế thì bởi vì không Chống Cộng được thoải mái, nên người Việt Quốc Gia ta, bèn, xã láng «wánh nhau». Thật là:
Địch xa chờ mãi không thấy! Bạn gần, sẳn đạn, ngứa cò, chơi luôn! Xin thưa:
Giữa người quốc gia tỵ nạn ngày nay có một loại phong trào, một loại không khí chúng tôi xin mượn từ của một trí thức ở Paris, tạm gọi «tổ quốc ăn năn». Không ai chê mình, không ai chưởi mình, tự mình chưởi nhau cho đã! Người quốc gia tỵ nạn Cộng Sản, bổng nhiên, không ai bảo ai, (hay có một sự giựt giây nào chăng?), cùng nhau tự làm thịt, tự mổ xẽ, tự tố cáo lẫn nhau, và chia rẽ, chưởi rũa, «ăn cháo đá bát», mạ lỵ các vị lãnh đạo của thời đại huy hoàng của mình.
Cái thời đại huy hoàng chúng tôi muốn nói đây là cái khoảng từ năm 1949 khi Quốc Trưởng Bảo Đại đã giành lại Độc Lập từ tại ngưới Pháp một cách ôn hòa, một cách chánh thống với Hiệp Ước Élysée, đến ngày 30 tháng 4 năm 1975 khi quân đội Cộng Sản Bắc Việt cưởng chiếm Thủ đô Sài gòn, tất cả là 26 năm.
Phải, với chúng tôi, đấy là một thời đại huy hoàng! Ngắn ngủi, chỉ 26 năm thôi mà đã cho chúng ta tất cả. Tất cả các thế hệ anh chị em, bà con người quốc gia có mặt ngày nay ở Hải ngoại đều nhận được ảnh hưởng từ văn hóa xã hội, đến thông thái, hiểu biết, được nhận sự giáo dục của thời đại huy hoàng ấy! Và
Vì dù thế nào đi nữa, vì dù các lãnh đạo, các nhơn sĩ, các quân dân cán chánh của thời đại ấy không «xuất chúng đệ nhứt thiên hạ», không «lãnh tụ anh minh hay chí sĩ của thời đại», hay «anh hùng đỉnh cao trí tuệ loài người» đi nữa! Cũng đã một thời, ban, tạo cho các thế hệ bạn bè đồng môn đồng lứa trên dưới đồng tuổi tác chúng ta, một tuổi trẻ an lành, hiền hòa, những tháng ngày «học trò» yên ổn,… cho cha mẹ chúng ta một cuộc sống gia đình, có trên có dưới, có đức có đạo, có luân lý, có an ninh xã hội… Họ đã ban, đã tặng, đã đúc cho mỗi mỗi chúng ta một nền tảng văn hóa, văn minh, hiểu biết, đầy tánh nhơn bản và khai phóng và tặng cho chúng ta một nền giáo dục đầy sáng tạo. Đời đời chúng ta, và con em chúng ta chịu ơn các vị khai quốc công thần ấy!
Mặc những khó khăn do phía Cộng Sản tiếp tục đánh phá, mặc chiến tranh mỗi ngày mỗi leo thang, mặc máu lữa mỗi ngày mỗi lan tràn, mặc cho bao nhiêu uy hiếp – từ phía ngoài, do nền chánh trị «đi đêm» vừa «be bờ» vừa «phản chiến» của phía đồng minh đầy phù phép; từ trong nhà, do bọn «ăn cơm quốc gia thờ ma Cộng Sản» chạy theo ảo tưởng «chủ nghĩa đại đồng Mác Lê» -,… Và mặc bao phong trần, mặc bao sóng gió, đổi đời, dâu bể – rất nhiều gia đình phải bao lần di cư, bao lần chạy nạn, bao lần làm lại cuộc đời, bao lần đổi đời – Nhưng ngay từ những ngày đầu, khi toàn cả nước lấy lại Độc Lập, hay, và, sau nầy, ở miền Nam Việt Nam, nơi khoảng đất còn giữ vững thêm 20 năm nữa, từ sau Hiệp định Đình Chiến Genève tháng 7 năm 1954- mà miền Bắc đã vội vàng xé bỏ – vẫn được vững vàng xây dựng, vẫn oai hùng, vẫn can đảm bám trụ giữ gốc, giữ rễ, chẳng những từ tấc đất, tấc biển của giang sơn gấm vóc, mà cả gia tài đạo đức, luân lý, và tất cả gia tài văn hóa văn hiến của Tổ tiên.
Giữ vững tiếng nói, giữ vững văn hóa, giữ vững linh hồn Dân tộc Đại Việt trong suốt 26 năm, người Việt Quốc Gia của Miền Nam Cộng Hòa đã hoàn thành nhiệm vụ cao cả là vừa Tự vệ giữ Nước, vừa Xây dựng Giang Sơn và Con Người! Thật đáng để chúng ta, những con cháu, những đàn em ngàn năm ngưởng mộ!
Xin cám ơn tất cả các bạn hữu xa gần đã cùng chúng tôi chia sẻ quan điềm nầy trong những buổi nói chuyện điện thoại hay tâm tình hay trong cộng đồng trong chuyến Mỹ du của chúng tôi vừa qua.
Vì vậy, xin tất cả quý anh em bà con bạn hữu chúng ta nên trân trọng thời đại quý báu nầy. Đây là những trang sử huy hoàng của Việt Nam phải ghi nhớ.
Và nhơn dịp nầy, chúng tôi cũng xin tất cả chúng ta một phút mặc niệm, cuối đầu cám ơn tất cả những vị lãnh đạo, nhơn sĩ, quân dân cán chánh của thời đại 1949-1975, thời đại của Quốc gia Việt Nam, thời đại của hai chế độ Việt Nam Cộng Hòa, thời đại của Quốc Ca Tiếng Gọi Thanh Niên, của Lá cờ Vàng Ba sọc đỏ đã hát vang và phất phới trên toàn đất Việt đến 1954, và sau đó trên tất cả miền Nam Việt Nam, và nay, vẫn tiếp tục đại diện Cộng đồng tỵ nạn Cộng Sản chúng ta tại Hải ngoại!
Vì những lẽ ấy, hãy vinh danh tất cả những người Việt Nam Quốc Gia đã để một dấu ấn quý giá cho lịch sử Việt Nam muôn thuở! Không ai có quyền bôi nhọ, phê bình chỉ trích, viết lại lịch sử cả. «Gặp thời thế, thế thời phải thế!» Cụ Ngô Thời Nhiệm đã trả lời rất rõ với Cụ Đặng Trần Thường, khi Cụ Trần chê Cụ Ngô là thất thời!
Vì trong những ngày tháng qua chúng tôi rất đau lòng, khi nhìn thấy, một phong trào viết lách bôi nhọ «bát cơm Cộng Hòa» đã nuôi dưỡng, chăm sóc họ suốt hai thập niên dài! Ai cũng muốn làm những chuyên gia, sử gia, người viết sử, kẻ chứng nhơn, mỗi mỗi người viết đều muốn làm những «nhà», những «gia», người chỉ trích, kẻ bình luận. Thuở đệ nhứt Cộng hòa, thì kẻ khen thờ ông Diệm, người chê chưởi ông Diệm. Thời đệ nhị Cộng Hòa, cũng vậy, hết chê khen các người đảo chánh, đến chê, bênh ông Thiệu, ông Kỳ, ông Khiêm. Thậm chí có cả ông «bình luận gia chánh trị» nào đó cho rằng ông Thiệu là một con «Ngựa Thành Troie» do người Mỹ gài vào Quân lực Việt Nam Cộng Hòa để làm «mất nước» (sic)! Lại cũng có giả thuyết rằng sở dỉ ông Thiệu để mất Việt Nam vì ổng là người Chăm??! Thật quái gở! Tất cả đều bắt chước kiểu viết lịch sử, trộn cái ảo, cái láo với cái thiệt, mờ mờ ảo ảo, thêm thắt, cộng trừ vào, tiếp nối với những hình ảnh xa xưa, nỗi niềm đất nước, thuở nhỏ oai hùng… để đánh lận con đen… «lộng giả vào (thành) chơn», chê bai các lãnh đạo từ Vua Bảo Đại, Ông Diệm, Ông Thiệu và các tướng lãnh… ai dỡ, ai hay, ai giết ai, ai hại ai… Và thêm vào đó, những vụ tố nào Phật Giáo là Việt Cộng nằm vùng, nào là Thiên Giáo bàn tay Vatican bán nước, nào Hòa Hảo, nào Cao Đài… giáo phái phụ với Bình Xuyên làm loạn… Stop! Xin ngưng lại!
Xin trả lịch sử về cho lịch sử! Xin để lịch sử sống với lịch sử! Vì nay:
2/ Mỹ Đang Thay Ngựa Giữa Dòng.
Mỹ (và Việt Cộng) Đang Tạo Một Thế Lực Ly Khai Mới Đại Diện Đấu Tranh Hải Ngoại Chống Nhà Nước Việt Nam:
Thay ngựa giữa dòng:
Một hiện tượng thứ hai, chúng tôi được chứng kiến rõ ràng hơn nữa. Dĩ nhiên, đây cũng không phải là cái gì mới cả, mà cũng không phải chuyện của một sớm một chiều đâu. Từ cả năm, cả tháng gần đây, đã là một chiều hướng, lộ rõ từ bao nhiêu năm nay rồi. Trong phạm vi ngắn ở đây, chúng tôi chỉ chú trọng vào hai sự việc rõ ràng nhứt gần đây thôi :
Ấy là việc Tổng Thống Obama mời hai tài tử mới của phong trào đấu tranh trong nước vừa được gởi ra, kẻ năm kia, người năm nay. Hai người nầy được Mỹ tạo dựng lên, thành hai nhà ly khai mới, đã được Nhà Nước Việt Cộng «xuất khẩu» từ Việt Nam gởi qua Mỹ, vào Toà Bạch Ốc, và việc ông Đại Sứ Ted Osius từ chối đứng chụp hình dước Lá Cờ Vàng.
Chúng tôi chả phải tài thánh gì, cũng như các bạn, tất cả chúng ta ai cũng đang nhìn rõ: Mỹ đang trở lại Việt Nam. Vì Việt Nam có cái may hay cái rủi, là có Biển Đông Việt Nam là Vùng Chiến Lược, là Sạn Đạo Sanh Tử để nuôi sống xứ Tàu. Con đường tiếp liệu sống còn chẳng những của riêng cho Tàu, mà cũng của các quốc gia Đông Bắc Á: Đài Loan, Nhựt, Đại Hàn, của cả tỷ dân nếu cộng tất cả những dân số các quốc gia ấy. Việt Nam có thể, nếu là một cường quốc, có thể kiểm soát thu vé và thu chi phí tiền «quá giang»! Nhưng hởi ôi! Tiềm lực của tài nguyên đất nước thì ngon lành, nhưng thế nước thì yếu xìu, thêm lãnh đạo lại cà chớn nữa, nên ngày nay, hết đi làm đầy tớ Tàu, lại đang xin làm «ở đợ – ô xin» Mỹ!
Phe ta, người Việt Quốc gia Việt Nam Tỵ nạn Cộng Sản Việt Nam nghe Mỹ trở lại ôi thôi sướng bấn người lên, nghĩ rằng: «Chết Cha cái thằng Cộng Sản Việt Nam, phen nầy các ông về và Việt Nam Cộng Hòa thời Ông Thiệu ông Diệm sẽ trở về».
Bởi thế mới có cái chuyện các nhơn chứng gia, các chỉ trích gia vô duyên kia của phe ta có «giấc mơ hồi hương phục hồi giấc mộng quan to chức lớn», hỏi giấy chế độ gia đình trị ông Diệm ông Nhu, hỏi giấy chế độ ông Thiệu ông Khiêm vân vân…và vân vân…. Các bạn già ơi! Thức giậy đi… «nồi kê đã chín».
Phải sáng suốt nhận xét rằng: Người Việt Quốc Gia chúng ta ngày nay đang là một con cờ «hết thời» của Mỹ rồi. Nhưng đừng lo lắng về vận mạng và sứ mạng của Lá Cờ Vàng Ba Sọc Đỏ thân yêu của chúng ta! Lá Cờ Vàng sẽ mãi mãi phất phới ở đất Mỹ. Nhưng Lá Cờ Vàng, mãi mãi chỉ sẽ là biểu tượng «Lá Cờ của Cộng Đồng Thiểu Số Người Mỹ gốc Việt» thôi. Và mãi mãi, vẫn sẽ giữ đúng vị trí của Lá Cờ Vàng của Cộng Đồng Thiểu số Người Mỹ gốc Việt, không thay đổi. Người Mỹ nhìn nhận rõ thế đứng của Cộng Đồng người Mỹ gốc Việt không hơn không kém.
Thế hệ hậu duệ người Việt tỵ nạn Cộng Sản sẽ thoải mái nhận rõ vị trí của mình trong cộng đồng chung của Hiệp Chủng Quốc Huê Kỳ, họ là những công dân Mỹ xứng đáng, góp mặt trong tất cả những dòng chánh chánh trị và xã hội Huê Kỳ. Con cháu hậu duệ chúng ta sẽ là những hãnh diện cho cộng đồng gốc Việt chúng ta. Nhưng đó là những thành tựu của những thành viên của một thiểu số sắc dân xứ Huê Kỳ hiệp chủng, sáng giá, thông minh, tài đức đã được phát huy nở rộ trong một môi trường trong sáng của một chế độ ưu việt dân chủ đầy sáng tạo.
Nhưng những hậu duệ con cái chúng ta cũng chỉ sẽ đem lại những sự giúp đở nào cho đất nước của cha mẹ Việt Nam chúng, chỉ khi nào những người dân Việt Nam thật sự trong nước cần và mong muốn, và khi nào mọi trường thuận tiện để phát tiển, nghĩa là trong một chế độ Dân Chủ, Trong Sáng, Công Bằng, Phóng Khoáng, Nhơn Bản.
Việt Nam, nay chỉ là một quốc gia chậm tiến của đệ tam thế giới cũng như bao quốc gia chậm tiến khác của đệ tam thế giới, đang cần sự hổ trợ và giúp đở của các nước tiên tiến. That’s it! Không hơn không kém! Hâu duệ con cháu chúng ta, muốn đến giúp đở, sẽ (phải) đến với Việt Nam như một chuyên gia đến giúp một nước nghèo, như mọi nước nghèo. Và bổn phận các hậu duệ chúng ta dừng ở đó. Chớ mong gì, và đòi hỏi gì hơn. Đòi hỏi thêm. Tội nghiệp cho con cháu chúng ta, và tôi nghiệp cho người dân Việt Nam. Các thất bại sẽ làm nãn lòng các thiện chí!
Và chúng ta cũng phải sáng suốt nhận rõ vai trò ấy.
Từ 40 năm qua, mục tiêu thật sự của cuộc đấu tranh của người Việt Quốc Gia chúng ta chỉ là để giải thể Đảng Cộng sản cầm quyền trong nước. Nhưng đối với quốc tế, đối với Mỹ, cuộc đấu tranh ấy được hiểu, và chúng ta cũng thoải mái, tự dối lòng, dối với bạn, trình bày với quốc tế như vậy. Rằng cuộc đấu tranh ấy được đặt dưới danh nghĩa là đấu tranh cho Tự do, Dân Chủ, Nhơn Quyền. Bất cứ một cơ chế cầm quyền nào trong nước ngày mai, hành sử, cầm quyền với những chiêu thức Dân Chủ, tạo Tự Do, trọng Nhơn Quyền, có Pháp trị, Hiến định đều được chánh quyền Mỹ và dư luận quốc tế ủng hộ, chấp nhận và nhìn nhận, bất kể cái tên, cái họ.
Bằng chứng Cuba! Và tương lai e rằng sẽ là Việt Nam Cộng Sản!
Chánh quyền Obama sẽ có hai thành công: Cuba và ngày mai Việt Nam.
Nhóm Ly Khai (mới) ở Hải ngoại: một đối trọng để đối thoại với quyền lực trong nước:
Vì vậy, Mỹ cần phải có một thế lực ly khai đấu tranh chống Nhà Nước và Đảng Cộng Sản cầm quyền ở Việt Nam. Bằng một trò «úm ba la». Mỹ cùng với « ai đó » trong giới cầm quyền Cộng Sản Việt Nam tạo một « Ly khai đấu tranh chống Nhà Nước Việt Nam ở Hải Ngoại» ở bên cạnh Mỹ để sẽ «nói chuyện với Nhà Nước Việt Nam».
Thành phần những người được mời nói chuyện với Obam cho thấy rõ:
Ông Cù Huy Hà Vũ, một Thái tử đỏ, (một loại Tập Cận Bình), ông Điếu Cày, đại diện tiếng nói bloggers, nhưng phát xuất từ giai cấp nông dân, binh sĩ – giai cấp người có công trong cuộc chống Mỹ cứu nước, (ngày mai Tạ Phong Tần cũng trong giai cấp ấy và cũng sẽ được qua Mỹ để làm đại diện phái nữ, – chúng tôi tiên đoán như vậy)
Người thứ ba, là Bác Sĩ Nguễn Quốc Quân đại diện Bác Sĩ Nguyễn Đan Quế, vì anh Quế là một người «từ lương tâm có khuôn mặt quốc tế»,
Và người thứ tư là đại diện Đảng Việt Tân vì Việt Tân là nhóm «đảng phái» ngoài nước, «chứng minh có người bị tù trong nước» – một anh giáo sư từ Pháp về dạy học trong nước! Hai người sau sẽ được xem là những người của miền Nam cũ để trấn an dư luận Cộng Đồng người Việt Quốc Gia tỵ nạn hải ngoại.
Mỹ vì «phải» trở lại Việt Nam, nên «phải» tạo «Ly khai đấu tranh chống Nhà Nước Cộng Sản đòi Dân Chủ và Nhơn Quyền cho Việt Nam». Thế thôi!
3/ Vai Trò Và Thái Độ Của Cộng Đồng Người Việt Quốc Gia Tỵ Nạn Cộng Sản:
Tuồng hát Lá Cờ Vàng đối trọng với Việt Cộng đến đây là giản hát. Nhưng chánh trị Huê Kỳ rất rõ ràng trong ngoài, trước sau. Đối nội, Cộng đồng người Việt gốc Quốc gia Tỵ nạn luôn luôn được các đời Tổng Thống Mỹ khác phe phái, trước sau, chiều chuộng chăm sóc. Vốn là một cộng đồng sáng giá, có một tỷ lệ hội nhập cao, cộng đồng Người Việt Quốc gia đóng góp lớn vào dòng chánh Huê Kỳ chánh trị, kinh tế hay xã hội, và chứng minh với người công dân Mỹ lâu đời, rằng tuy mới di cư đến từ dưới 50 năm nay nhưng đã đạt khá nhiều thành tựu.
Thế nhưng về mặt đối ngoại, Mỹ cần đồng minh ở Châu Á, ở bên bờ Thái Binh Dương phía Tây, ở Biển Đông. Việt Nam, tuy là cựu thù, tuy là Cộng Sản nhưng là một thành phần hiện hữu, hiện nay đang cầm quyền. Chỉ cần vài trả lời tý tý cho những đòi hỏi «rào cản» vướng víu thuộc loại «political correctness chánh trị đàng hoàng» như Nhơn quyền, như Tự Do, như Dân Chủ… là OKê Salem ngay! Việt Nam là xứ Ngố, tý tý Dân Chủ, ty tý Nhơn Quyền để cái dài Truyền Hình các phóng viên không bị choked là OKê Salem mọi đàng! Lấy một chú Ngố, mặc bộ Vét Tây, mang cái Cà Vạt, đi đôi giầy đánh Xi bóng nhoáng… (quần lĩnh, áo the, giầy Gia định bóng của Cụ Tú Xương ngày xưa vậy!) Đem tất cả ra chưng hình là xong cả. Dân Chủ ngày nay, biểu tượng Way of Life kiểu Mỹ, là Mac Do, là Jean Levi’s là Coca… Và biết phát ngôn những câu nói «ra hồn, con cá, bài bản Nhơn Quyền, Dân Chủ, Tự Do» Chỉ cần một diễn viên, sở dỉ, khả thi!
Việt Nam, các Vua của triều đại Cộng Sản đương thời do Tàu dựng, hay của ngày mai do Mỹ dựng cũng thế thôi! Cái quan trọng đối với quốc tế và Âu Mỹ cần được đòi hỏi là làm sao trả lời những câu hỏi Nhơn Quyền, Dân Chủ… thế thôi! Và … và phải làm sao hợp với «thời thế». Và gặp thời thế thế thời phải thế! Có thế thôi! Tiếng Việt ta tuyệt diệu thật! Người Việt ta cũng kỳ diệu. Cha ông ta, tổ tiên ta vẫn dạy: ăn ở hạp thời, làm ăn hạp thế, thế yếu phải nương, thế mạnh thì ép,… Ngày nay, Việt Nam ở giữa hai quốc nạn:
Quốc nạn Hán hóa: Tàu Cộng càng ngày càng xâm chiếm lộ liễu các biền đảo quốc gia, thu hẹp khu vực kinh tế và khai thác của lãnh hải nước nhà– ngư dân Việt Nam từ nay không được quyền ra khơi khỏi 40 cây số bờ biển để đánh cá nữa, nếu không tàu thuyền ngư dân sẽ bị đâm, bị đụng chìm bởi những «tàu lạ Tàu có vũ khí hay không», có khi bị bắt bị phạt tiền, dụng cụ sanh hoạt bị tước đoạt vì đã «xâm phạm hải phận xưa của mình, nay của người ta»! – Thật đáng thương thay, thân phận của người dân một chế độ ươn hèn!
Đó là biển hải và biên giới, ngay trong nước trong đất liền, từ mảng lớn địa phận to đang nằm trong tay tài phiệt Tàu, từng mảng lớn cơ sở, cơ xưởng to, nhà máy lớn đều trong tay các công ty Tàu, và nguy hiểm hơn những công ty của quân đội Tàu, với những quân nhơn Tàu trá hình, đội lốt công nhơn: Vũng Án, Nhân Cơ… Ấy là chưa kể những người di dân Tàu cư ngụ tại Việt Nam Tất cả họp thành một đội ngũ của Đạo quân thứ Năm sẽ nếu khi cần, sẽ từ trong nội đánh ra ngoài. Một lần nữa đó là một con ngựa thành Troie rất nguy hiểm.
May thay, Quốc Nạn Hán Hóa cũng cùng là Hiểm Họa của Chủ Nghĩa Bành Trướng Tàu thành ra Quốc Tế Nạn nên Thế giới và Mỹ quan tâm. Vì quan tâm nên «Ra tay cứu bồ»! Nhờ Quốc Nạn mà hưởng được Quới Nhơn!
Quốc nạn Cộng hóa: Chế độ do một Đảng Cộng Sản Việt Nam cầm quyền, tự cho rằng của dân, do dân, vì dân, nhưng thật sự ngày nay càng ngày càng lộ rõ chỉ là chư hầu, bàn tay nối dài của «địch ngoại bang» Đảng Cộng Sản Tàu!
Toàn thể Đảng viên chỉ «ngậm miệng ăn tiền, giữ thân, giữ phận, giữ chức, giữ đảng» để củng cố vai trò ngự trị trên đất nước và dân chúng Việt Nam.
Đảng Cộng Sản Việt Nam thật sự đã bán đứng Việt Nam cho Tàu, cho ngoại bang từ cả 70 năm nay. Toàn bộ từ địa thế địa lý chánh trị đến tài nguyên địa dư và vai trò kinh tế cho Tàu Cộng!
Quản trị kém đất nước, trong nước tạo một nỗi bất công xã hội, với một hố sâu ngăn cách hai giai cấp: phe đảng và gia đình Đảng và phe thường dân.
Không có Độc lập và Quyền Tự quyết, tại vùng Đông Nam Á, nên Việt Nam đã tạo một sự mất thăng bằng, do làm tay sai của một cường lực đang bành trướng bá quyền đối với các quốc gia Đông Nam Á. Và đồng thời đối với quốc tế cũng tạo một hành lang bành trướng tiếp tay với chế độ vừa tân thuộc địa vừa tân đế quốc của Tàu Cộng.
Câu hỏi và cũng là bài toán nan giải với người Việt Nam ngày nay là người dân Việt Nam có thật sự muốn thay đổi chế độ không? Vì nói chống Tàu mà không bỏ chế độ Cộng Sản là chuyện phi lý. Vì Chế độ Cộng Sản Việt Nam là Con đẻ của Tàu Cộng.
Ngày nay, với hướng ngoại giao mới, Mỹ sẽ thân thiện giao lưu với Việt Cộng! Nếu ngày mai có một lãnh đạo Việt Cộng mới kiểu Raul Castro, thân thiện với Mỹ (để cản sức bành trướng Tàu), đáp được một vài đòi hỏi của cộng đồng quốc tế về mặt Nhơn Quyền, Dân Chủ… Vậy thì:
Thái độ Cộng đồng Người Quốc Gia Hải ngoại chúng ta sẽ thế nào? Chúng ta, chắc chắn vẫn phải cảnh giác, vẫn giữ đúng vai trò công dân Mỹ gia nhập trong đại gia đình công dân Mỹ có quyền đóng góp, nhưng chỉ theo dõi, và chỉ trích thế thôi!
Nhưng xin tất cả chúng ta hãy cẩn thận, chớ vội «bán cái» cho chánh trị người Mỹ. Mỹ bỏ Việt Nam Cộng Hòa không thương tiếc, thì ngày nay Mỹ bỏ Lá cờ Vàng cũng dễ dàng. Vì vậy chúng ta phải cương quyết bảo vệ Lá Cờ Vàng! Ta cũng đừng vội vã «vuốt đuôi – ủng hộ ai đó, là Minh Chủ, là Gorbatchev, là Eltsine, là …» Không khéo lại trớt quớt, quê lắm! Không thì phải gặp cảnh:
Khi tỉnh rượu lúc tàn canh
Giật mình, mình lại, thương mình xót xa (Nguyễn Du Kim Văn Kiều)
Chúng ta phải cương quyết trở lại vai trò của một cộng đồng thiểu số, tiếp tục đấu tranh đòi Nhơn Quyền, một Nhơn Quyền thật sự, chứ không phải ù ơ, hay lựa chọn, đấu tranh đòi Dân Chủ, một Dân Chủ thật sự, với quyền Công dân ứng cử, quyền lập Đảng, quyền thành lập Hội đoàn, thành lập những Nghiệp đoàn Công Nhơn vân vân …cho đất nước Việt Nam.
Chúng ta cẩn thận theo dõi những kịch bản khác nhau, những diễn viên khác nhau:
A) Thay lãnh đạo, nhưng vẫn Đảng Cộng Sản cầm quyền, vẫn như cũ, chỉ khác là chơi với Mỹ (Cảng Cam Ranh, chấp nhận viện trợ quân nhu, quân cụ, chiến cụ Mỹ … để cản sức bành trướng Tàu) nhưng không đuổi Tàu không dứt bỏ quan hệ 16 chữ vàng với Tàu.
B) Thay lãnh đạo, nhưng vẫn Đảng Cộng Sản cầm quyền. Nhưng thay hướng ngoại giao, đồng minh quân sự với Mỹ hẳn, và trục xuất toàn bộ Tàu.
C) Thay cả, lãnh đạo, tuyên bố giải tán Đảng Cộng Sản, giải tán Quốc Hội, bầu cử lại thay dân cử, đa đảng, đa nguyên vân…vân (lý tưởng đấy nhưng có không tưởng không?)
Và lúc ấy tùy theo kịch bản chúng ta sẽ có thái độ tương ứng.
Ngày nay tất cả đều là quá sớm. Nhẫn nại, bám trụ, tiếp tục đấu tranh cho Dân Chủ Tự Do Nhơn Quyền sớm trở về với Việt Nam. Cuộc đấu tranh đã gay go nay sẽ lắm gay go, nhưng, vận Nước còn hên, lòng dân ngày nay đã tỉnh ngộ, từ nay, phải vững tin vào dân. Nếu dân muốn thì quyền Tự quyết sẽ về với dân.
Và hãy vững tin ngày mai xán lạn sắp đến rồi.
Hẹn năm tới ở Sài gòn
Và mở bài bằng thơ Kiều, cuối bài cũng mựợn kết luận của Cụ Nguyễn Du:
Ngẫm hay muôn sự tại Trời,
Trời kia đã bắt làm người cô thân,
Bắt phong trần, phải phong trần,
Cho thanh cao mới được phần thanh cao
Hồi Nhơn Sơn 30 tháng 8 2015
Phan Văn Song
Phận sao phận bạc như vôi
Đã đành nước chảy hoa trôi lỡ làng
(Nguyễn Du Kim Vân Kiều)
Chúng tôi, sau gần ba tuần đi thăm bạn bè xứ Mỹ, đươc đón nhận, được bạn bè chỉ rõ thêm, đóng góp thêm, vào cái nhìn vốn đã bi quan sẳn của chúng tôi, lại càng bi quan hơn, đối với tình hình đấu tranh cho Tự do, Dân chủ, Nhơn quyền, Công bằng, Lương thiện cho Việt Nam và người dân Việt Nam trong nước.
Nếu chỉ nói đơn thuần việc Chống Cộng, nói riêng, hay chuyện tranh đấu ủng hộ người dân Việt Nam trong nước, đứng lên giành quyền Tự quyết, thay Đảng Cộng Sản Việt Nam, giành lại quyền lèo lái Việt Nam, vượt quốc nạn Hán Hóa đang hoành hành, xây lại căn nhà Việt Nam hợp với ý nguyện của bao người Việt Nam mơ ước được một quốc gia Việt Nam tươi sáng, hào hùng, tử tế, nói chung. Chúng tôi lại càng tuyệt vọng hơn nữa! Phải, chúng tôi tuyệt vọng khi nhìn cách đối xử mới của ông chủ nhà đất Mỹ, đối với cộng đồng người Việt tỵ nạn Cộng Sản, trên đường ông, vì sắp từ giả nhiệm kỳ mình, đang sửa soạn một hướng chánh trị ngoại giao mới, đầy sà-phòng trơn trợt cho những người kế nhiệm!
Chúng tôi nhận thấy có hai hiện tượng quan trọng mong được bàn với quý vị. Hai hiện tượng nầy, chúng tôi đánh giá khá cao, xem đấy là những sự kiện-triệu chứng đánh dấu một khúc ngoặt trong công cuộc đấu tranh của toàn thể Người Việt chúng ta cho sự giải thể Đảng Cộng Sản Việt Nam để giải cứu đất nước Việt Nam. Chúng tôi xin được giải bày cùng quý vị:
1/ Tự Hủy Hoại Căn Cước và Chánh Thống:
Cộng Đồng Người Việt Quốc Gia Tỵ Nạn Hải Ngoại Đã Đánh Mất Quyền Đại Diện Tiếng Nói Đấu Tranh Chống Độc Tài Quốc Nội.
Tự Tố Cáo Những Cựu Lãnh Đạo, Các Cơ Chế Quốc Gia, Tôn Giáo Mình:
Càng tuyệt vọng hơn khi nhìn thấy cộng đồng người Việt quốc gia tỵ nạn, ngày nay, có những vết rạn nứt lớn. Không phải là những rạn nứt kiểu mất đoàn kết hay chia rẻ bình thường, giữa cá nhơn với nhau đâu, đây là một ấn tượng mới, lạ lùng hơn; chỉ có từ những năm tháng gần nay thôi. Chúng tôi có cảm tưởng, đây là một kiểu, «tự kiểm, tự thú tự tử – autocritique suicidaire». Vẫn biết người trí thức kiểu tây học thường đi tìm những thú vui trong những «tự phân tách tâm lý học – auto psychanalyse» để tự mỗ xẽ «đấm ngực – mea culpa - lỗi tại tôi mọi đàng» rất Thiên Chúa Giáo. Vẫn biết trí thức Đông phương, đạo đức Khổng Giáo, kiểu Nhựt Bổn thích, tự hạ nhục, khiêm nhường cúi gập mình xin lỗi! Đây, chúng tôi cảm thấy đang sống trong một không khí rất kỳ lạ! Tưởng như vì, bị một phần nào gò bó, uất ức, bí hơi, hậm hực, không bộc phát được, – nói nhưng người Pháp bị frustrations – do rất nhiều lý do. Thế thì bởi vì không Chống Cộng được thoải mái, nên người Việt Quốc Gia ta, bèn, xã láng «wánh nhau». Thật là:
Địch xa chờ mãi không thấy! Bạn gần, sẳn đạn, ngứa cò, chơi luôn! Xin thưa:
Giữa người quốc gia tỵ nạn ngày nay có một loại phong trào, một loại không khí chúng tôi xin mượn từ của một trí thức ở Paris, tạm gọi «tổ quốc ăn năn». Không ai chê mình, không ai chưởi mình, tự mình chưởi nhau cho đã! Người quốc gia tỵ nạn Cộng Sản, bổng nhiên, không ai bảo ai, (hay có một sự giựt giây nào chăng?), cùng nhau tự làm thịt, tự mổ xẽ, tự tố cáo lẫn nhau, và chia rẽ, chưởi rũa, «ăn cháo đá bát», mạ lỵ các vị lãnh đạo của thời đại huy hoàng của mình.
Cái thời đại huy hoàng chúng tôi muốn nói đây là cái khoảng từ năm 1949 khi Quốc Trưởng Bảo Đại đã giành lại Độc Lập từ tại ngưới Pháp một cách ôn hòa, một cách chánh thống với Hiệp Ước Élysée, đến ngày 30 tháng 4 năm 1975 khi quân đội Cộng Sản Bắc Việt cưởng chiếm Thủ đô Sài gòn, tất cả là 26 năm.
Phải, với chúng tôi, đấy là một thời đại huy hoàng! Ngắn ngủi, chỉ 26 năm thôi mà đã cho chúng ta tất cả. Tất cả các thế hệ anh chị em, bà con người quốc gia có mặt ngày nay ở Hải ngoại đều nhận được ảnh hưởng từ văn hóa xã hội, đến thông thái, hiểu biết, được nhận sự giáo dục của thời đại huy hoàng ấy! Và
Vì dù thế nào đi nữa, vì dù các lãnh đạo, các nhơn sĩ, các quân dân cán chánh của thời đại ấy không «xuất chúng đệ nhứt thiên hạ», không «lãnh tụ anh minh hay chí sĩ của thời đại», hay «anh hùng đỉnh cao trí tuệ loài người» đi nữa! Cũng đã một thời, ban, tạo cho các thế hệ bạn bè đồng môn đồng lứa trên dưới đồng tuổi tác chúng ta, một tuổi trẻ an lành, hiền hòa, những tháng ngày «học trò» yên ổn,… cho cha mẹ chúng ta một cuộc sống gia đình, có trên có dưới, có đức có đạo, có luân lý, có an ninh xã hội… Họ đã ban, đã tặng, đã đúc cho mỗi mỗi chúng ta một nền tảng văn hóa, văn minh, hiểu biết, đầy tánh nhơn bản và khai phóng và tặng cho chúng ta một nền giáo dục đầy sáng tạo. Đời đời chúng ta, và con em chúng ta chịu ơn các vị khai quốc công thần ấy!
Mặc những khó khăn do phía Cộng Sản tiếp tục đánh phá, mặc chiến tranh mỗi ngày mỗi leo thang, mặc máu lữa mỗi ngày mỗi lan tràn, mặc cho bao nhiêu uy hiếp – từ phía ngoài, do nền chánh trị «đi đêm» vừa «be bờ» vừa «phản chiến» của phía đồng minh đầy phù phép; từ trong nhà, do bọn «ăn cơm quốc gia thờ ma Cộng Sản» chạy theo ảo tưởng «chủ nghĩa đại đồng Mác Lê» -,… Và mặc bao phong trần, mặc bao sóng gió, đổi đời, dâu bể – rất nhiều gia đình phải bao lần di cư, bao lần chạy nạn, bao lần làm lại cuộc đời, bao lần đổi đời – Nhưng ngay từ những ngày đầu, khi toàn cả nước lấy lại Độc Lập, hay, và, sau nầy, ở miền Nam Việt Nam, nơi khoảng đất còn giữ vững thêm 20 năm nữa, từ sau Hiệp định Đình Chiến Genève tháng 7 năm 1954- mà miền Bắc đã vội vàng xé bỏ – vẫn được vững vàng xây dựng, vẫn oai hùng, vẫn can đảm bám trụ giữ gốc, giữ rễ, chẳng những từ tấc đất, tấc biển của giang sơn gấm vóc, mà cả gia tài đạo đức, luân lý, và tất cả gia tài văn hóa văn hiến của Tổ tiên.
Giữ vững tiếng nói, giữ vững văn hóa, giữ vững linh hồn Dân tộc Đại Việt trong suốt 26 năm, người Việt Quốc Gia của Miền Nam Cộng Hòa đã hoàn thành nhiệm vụ cao cả là vừa Tự vệ giữ Nước, vừa Xây dựng Giang Sơn và Con Người! Thật đáng để chúng ta, những con cháu, những đàn em ngàn năm ngưởng mộ!
Xin cám ơn tất cả các bạn hữu xa gần đã cùng chúng tôi chia sẻ quan điềm nầy trong những buổi nói chuyện điện thoại hay tâm tình hay trong cộng đồng trong chuyến Mỹ du của chúng tôi vừa qua.
Vì vậy, xin tất cả quý anh em bà con bạn hữu chúng ta nên trân trọng thời đại quý báu nầy. Đây là những trang sử huy hoàng của Việt Nam phải ghi nhớ.
Và nhơn dịp nầy, chúng tôi cũng xin tất cả chúng ta một phút mặc niệm, cuối đầu cám ơn tất cả những vị lãnh đạo, nhơn sĩ, quân dân cán chánh của thời đại 1949-1975, thời đại của Quốc gia Việt Nam, thời đại của hai chế độ Việt Nam Cộng Hòa, thời đại của Quốc Ca Tiếng Gọi Thanh Niên, của Lá cờ Vàng Ba sọc đỏ đã hát vang và phất phới trên toàn đất Việt đến 1954, và sau đó trên tất cả miền Nam Việt Nam, và nay, vẫn tiếp tục đại diện Cộng đồng tỵ nạn Cộng Sản chúng ta tại Hải ngoại!
Vì những lẽ ấy, hãy vinh danh tất cả những người Việt Nam Quốc Gia đã để một dấu ấn quý giá cho lịch sử Việt Nam muôn thuở! Không ai có quyền bôi nhọ, phê bình chỉ trích, viết lại lịch sử cả. «Gặp thời thế, thế thời phải thế!» Cụ Ngô Thời Nhiệm đã trả lời rất rõ với Cụ Đặng Trần Thường, khi Cụ Trần chê Cụ Ngô là thất thời!
Vì trong những ngày tháng qua chúng tôi rất đau lòng, khi nhìn thấy, một phong trào viết lách bôi nhọ «bát cơm Cộng Hòa» đã nuôi dưỡng, chăm sóc họ suốt hai thập niên dài! Ai cũng muốn làm những chuyên gia, sử gia, người viết sử, kẻ chứng nhơn, mỗi mỗi người viết đều muốn làm những «nhà», những «gia», người chỉ trích, kẻ bình luận. Thuở đệ nhứt Cộng hòa, thì kẻ khen thờ ông Diệm, người chê chưởi ông Diệm. Thời đệ nhị Cộng Hòa, cũng vậy, hết chê khen các người đảo chánh, đến chê, bênh ông Thiệu, ông Kỳ, ông Khiêm. Thậm chí có cả ông «bình luận gia chánh trị» nào đó cho rằng ông Thiệu là một con «Ngựa Thành Troie» do người Mỹ gài vào Quân lực Việt Nam Cộng Hòa để làm «mất nước» (sic)! Lại cũng có giả thuyết rằng sở dỉ ông Thiệu để mất Việt Nam vì ổng là người Chăm??! Thật quái gở! Tất cả đều bắt chước kiểu viết lịch sử, trộn cái ảo, cái láo với cái thiệt, mờ mờ ảo ảo, thêm thắt, cộng trừ vào, tiếp nối với những hình ảnh xa xưa, nỗi niềm đất nước, thuở nhỏ oai hùng… để đánh lận con đen… «lộng giả vào (thành) chơn», chê bai các lãnh đạo từ Vua Bảo Đại, Ông Diệm, Ông Thiệu và các tướng lãnh… ai dỡ, ai hay, ai giết ai, ai hại ai… Và thêm vào đó, những vụ tố nào Phật Giáo là Việt Cộng nằm vùng, nào là Thiên Giáo bàn tay Vatican bán nước, nào Hòa Hảo, nào Cao Đài… giáo phái phụ với Bình Xuyên làm loạn… Stop! Xin ngưng lại!
Xin trả lịch sử về cho lịch sử! Xin để lịch sử sống với lịch sử! Vì nay:
2/ Mỹ Đang Thay Ngựa Giữa Dòng.
Mỹ (và Việt Cộng) Đang Tạo Một Thế Lực Ly Khai Mới Đại Diện Đấu Tranh Hải Ngoại Chống Nhà Nước Việt Nam:
Thay ngựa giữa dòng:
Một hiện tượng thứ hai, chúng tôi được chứng kiến rõ ràng hơn nữa. Dĩ nhiên, đây cũng không phải là cái gì mới cả, mà cũng không phải chuyện của một sớm một chiều đâu. Từ cả năm, cả tháng gần đây, đã là một chiều hướng, lộ rõ từ bao nhiêu năm nay rồi. Trong phạm vi ngắn ở đây, chúng tôi chỉ chú trọng vào hai sự việc rõ ràng nhứt gần đây thôi :
Ấy là việc Tổng Thống Obama mời hai tài tử mới của phong trào đấu tranh trong nước vừa được gởi ra, kẻ năm kia, người năm nay. Hai người nầy được Mỹ tạo dựng lên, thành hai nhà ly khai mới, đã được Nhà Nước Việt Cộng «xuất khẩu» từ Việt Nam gởi qua Mỹ, vào Toà Bạch Ốc, và việc ông Đại Sứ Ted Osius từ chối đứng chụp hình dước Lá Cờ Vàng.
Chúng tôi chả phải tài thánh gì, cũng như các bạn, tất cả chúng ta ai cũng đang nhìn rõ: Mỹ đang trở lại Việt Nam. Vì Việt Nam có cái may hay cái rủi, là có Biển Đông Việt Nam là Vùng Chiến Lược, là Sạn Đạo Sanh Tử để nuôi sống xứ Tàu. Con đường tiếp liệu sống còn chẳng những của riêng cho Tàu, mà cũng của các quốc gia Đông Bắc Á: Đài Loan, Nhựt, Đại Hàn, của cả tỷ dân nếu cộng tất cả những dân số các quốc gia ấy. Việt Nam có thể, nếu là một cường quốc, có thể kiểm soát thu vé và thu chi phí tiền «quá giang»! Nhưng hởi ôi! Tiềm lực của tài nguyên đất nước thì ngon lành, nhưng thế nước thì yếu xìu, thêm lãnh đạo lại cà chớn nữa, nên ngày nay, hết đi làm đầy tớ Tàu, lại đang xin làm «ở đợ – ô xin» Mỹ!
Phe ta, người Việt Quốc gia Việt Nam Tỵ nạn Cộng Sản Việt Nam nghe Mỹ trở lại ôi thôi sướng bấn người lên, nghĩ rằng: «Chết Cha cái thằng Cộng Sản Việt Nam, phen nầy các ông về và Việt Nam Cộng Hòa thời Ông Thiệu ông Diệm sẽ trở về».
Bởi thế mới có cái chuyện các nhơn chứng gia, các chỉ trích gia vô duyên kia của phe ta có «giấc mơ hồi hương phục hồi giấc mộng quan to chức lớn», hỏi giấy chế độ gia đình trị ông Diệm ông Nhu, hỏi giấy chế độ ông Thiệu ông Khiêm vân vân…và vân vân…. Các bạn già ơi! Thức giậy đi… «nồi kê đã chín».
Phải sáng suốt nhận xét rằng: Người Việt Quốc Gia chúng ta ngày nay đang là một con cờ «hết thời» của Mỹ rồi. Nhưng đừng lo lắng về vận mạng và sứ mạng của Lá Cờ Vàng Ba Sọc Đỏ thân yêu của chúng ta! Lá Cờ Vàng sẽ mãi mãi phất phới ở đất Mỹ. Nhưng Lá Cờ Vàng, mãi mãi chỉ sẽ là biểu tượng «Lá Cờ của Cộng Đồng Thiểu Số Người Mỹ gốc Việt» thôi. Và mãi mãi, vẫn sẽ giữ đúng vị trí của Lá Cờ Vàng của Cộng Đồng Thiểu số Người Mỹ gốc Việt, không thay đổi. Người Mỹ nhìn nhận rõ thế đứng của Cộng Đồng người Mỹ gốc Việt không hơn không kém.
Thế hệ hậu duệ người Việt tỵ nạn Cộng Sản sẽ thoải mái nhận rõ vị trí của mình trong cộng đồng chung của Hiệp Chủng Quốc Huê Kỳ, họ là những công dân Mỹ xứng đáng, góp mặt trong tất cả những dòng chánh chánh trị và xã hội Huê Kỳ. Con cháu hậu duệ chúng ta sẽ là những hãnh diện cho cộng đồng gốc Việt chúng ta. Nhưng đó là những thành tựu của những thành viên của một thiểu số sắc dân xứ Huê Kỳ hiệp chủng, sáng giá, thông minh, tài đức đã được phát huy nở rộ trong một môi trường trong sáng của một chế độ ưu việt dân chủ đầy sáng tạo.
Nhưng những hậu duệ con cái chúng ta cũng chỉ sẽ đem lại những sự giúp đở nào cho đất nước của cha mẹ Việt Nam chúng, chỉ khi nào những người dân Việt Nam thật sự trong nước cần và mong muốn, và khi nào mọi trường thuận tiện để phát tiển, nghĩa là trong một chế độ Dân Chủ, Trong Sáng, Công Bằng, Phóng Khoáng, Nhơn Bản.
Việt Nam, nay chỉ là một quốc gia chậm tiến của đệ tam thế giới cũng như bao quốc gia chậm tiến khác của đệ tam thế giới, đang cần sự hổ trợ và giúp đở của các nước tiên tiến. That’s it! Không hơn không kém! Hâu duệ con cháu chúng ta, muốn đến giúp đở, sẽ (phải) đến với Việt Nam như một chuyên gia đến giúp một nước nghèo, như mọi nước nghèo. Và bổn phận các hậu duệ chúng ta dừng ở đó. Chớ mong gì, và đòi hỏi gì hơn. Đòi hỏi thêm. Tội nghiệp cho con cháu chúng ta, và tôi nghiệp cho người dân Việt Nam. Các thất bại sẽ làm nãn lòng các thiện chí!
Và chúng ta cũng phải sáng suốt nhận rõ vai trò ấy.
Từ 40 năm qua, mục tiêu thật sự của cuộc đấu tranh của người Việt Quốc Gia chúng ta chỉ là để giải thể Đảng Cộng sản cầm quyền trong nước. Nhưng đối với quốc tế, đối với Mỹ, cuộc đấu tranh ấy được hiểu, và chúng ta cũng thoải mái, tự dối lòng, dối với bạn, trình bày với quốc tế như vậy. Rằng cuộc đấu tranh ấy được đặt dưới danh nghĩa là đấu tranh cho Tự do, Dân Chủ, Nhơn Quyền. Bất cứ một cơ chế cầm quyền nào trong nước ngày mai, hành sử, cầm quyền với những chiêu thức Dân Chủ, tạo Tự Do, trọng Nhơn Quyền, có Pháp trị, Hiến định đều được chánh quyền Mỹ và dư luận quốc tế ủng hộ, chấp nhận và nhìn nhận, bất kể cái tên, cái họ.
Bằng chứng Cuba! Và tương lai e rằng sẽ là Việt Nam Cộng Sản!
Chánh quyền Obama sẽ có hai thành công: Cuba và ngày mai Việt Nam.
Nhóm Ly Khai (mới) ở Hải ngoại: một đối trọng để đối thoại với quyền lực trong nước:
Vì vậy, Mỹ cần phải có một thế lực ly khai đấu tranh chống Nhà Nước và Đảng Cộng Sản cầm quyền ở Việt Nam. Bằng một trò «úm ba la». Mỹ cùng với « ai đó » trong giới cầm quyền Cộng Sản Việt Nam tạo một « Ly khai đấu tranh chống Nhà Nước Việt Nam ở Hải Ngoại» ở bên cạnh Mỹ để sẽ «nói chuyện với Nhà Nước Việt Nam».
Thành phần những người được mời nói chuyện với Obam cho thấy rõ:
Ông Cù Huy Hà Vũ, một Thái tử đỏ, (một loại Tập Cận Bình), ông Điếu Cày, đại diện tiếng nói bloggers, nhưng phát xuất từ giai cấp nông dân, binh sĩ – giai cấp người có công trong cuộc chống Mỹ cứu nước, (ngày mai Tạ Phong Tần cũng trong giai cấp ấy và cũng sẽ được qua Mỹ để làm đại diện phái nữ, – chúng tôi tiên đoán như vậy)
Người thứ ba, là Bác Sĩ Nguễn Quốc Quân đại diện Bác Sĩ Nguyễn Đan Quế, vì anh Quế là một người «từ lương tâm có khuôn mặt quốc tế»,
Và người thứ tư là đại diện Đảng Việt Tân vì Việt Tân là nhóm «đảng phái» ngoài nước, «chứng minh có người bị tù trong nước» – một anh giáo sư từ Pháp về dạy học trong nước! Hai người sau sẽ được xem là những người của miền Nam cũ để trấn an dư luận Cộng Đồng người Việt Quốc Gia tỵ nạn hải ngoại.
Mỹ vì «phải» trở lại Việt Nam, nên «phải» tạo «Ly khai đấu tranh chống Nhà Nước Cộng Sản đòi Dân Chủ và Nhơn Quyền cho Việt Nam». Thế thôi!
3/ Vai Trò Và Thái Độ Của Cộng Đồng Người Việt Quốc Gia Tỵ Nạn Cộng Sản:
Tuồng hát Lá Cờ Vàng đối trọng với Việt Cộng đến đây là giản hát. Nhưng chánh trị Huê Kỳ rất rõ ràng trong ngoài, trước sau. Đối nội, Cộng đồng người Việt gốc Quốc gia Tỵ nạn luôn luôn được các đời Tổng Thống Mỹ khác phe phái, trước sau, chiều chuộng chăm sóc. Vốn là một cộng đồng sáng giá, có một tỷ lệ hội nhập cao, cộng đồng Người Việt Quốc gia đóng góp lớn vào dòng chánh Huê Kỳ chánh trị, kinh tế hay xã hội, và chứng minh với người công dân Mỹ lâu đời, rằng tuy mới di cư đến từ dưới 50 năm nay nhưng đã đạt khá nhiều thành tựu.
Thế nhưng về mặt đối ngoại, Mỹ cần đồng minh ở Châu Á, ở bên bờ Thái Binh Dương phía Tây, ở Biển Đông. Việt Nam, tuy là cựu thù, tuy là Cộng Sản nhưng là một thành phần hiện hữu, hiện nay đang cầm quyền. Chỉ cần vài trả lời tý tý cho những đòi hỏi «rào cản» vướng víu thuộc loại «political correctness chánh trị đàng hoàng» như Nhơn quyền, như Tự Do, như Dân Chủ… là OKê Salem ngay! Việt Nam là xứ Ngố, tý tý Dân Chủ, ty tý Nhơn Quyền để cái dài Truyền Hình các phóng viên không bị choked là OKê Salem mọi đàng! Lấy một chú Ngố, mặc bộ Vét Tây, mang cái Cà Vạt, đi đôi giầy đánh Xi bóng nhoáng… (quần lĩnh, áo the, giầy Gia định bóng của Cụ Tú Xương ngày xưa vậy!) Đem tất cả ra chưng hình là xong cả. Dân Chủ ngày nay, biểu tượng Way of Life kiểu Mỹ, là Mac Do, là Jean Levi’s là Coca… Và biết phát ngôn những câu nói «ra hồn, con cá, bài bản Nhơn Quyền, Dân Chủ, Tự Do» Chỉ cần một diễn viên, sở dỉ, khả thi!
Việt Nam, các Vua của triều đại Cộng Sản đương thời do Tàu dựng, hay của ngày mai do Mỹ dựng cũng thế thôi! Cái quan trọng đối với quốc tế và Âu Mỹ cần được đòi hỏi là làm sao trả lời những câu hỏi Nhơn Quyền, Dân Chủ… thế thôi! Và … và phải làm sao hợp với «thời thế». Và gặp thời thế thế thời phải thế! Có thế thôi! Tiếng Việt ta tuyệt diệu thật! Người Việt ta cũng kỳ diệu. Cha ông ta, tổ tiên ta vẫn dạy: ăn ở hạp thời, làm ăn hạp thế, thế yếu phải nương, thế mạnh thì ép,… Ngày nay, Việt Nam ở giữa hai quốc nạn:
Quốc nạn Hán hóa: Tàu Cộng càng ngày càng xâm chiếm lộ liễu các biền đảo quốc gia, thu hẹp khu vực kinh tế và khai thác của lãnh hải nước nhà– ngư dân Việt Nam từ nay không được quyền ra khơi khỏi 40 cây số bờ biển để đánh cá nữa, nếu không tàu thuyền ngư dân sẽ bị đâm, bị đụng chìm bởi những «tàu lạ Tàu có vũ khí hay không», có khi bị bắt bị phạt tiền, dụng cụ sanh hoạt bị tước đoạt vì đã «xâm phạm hải phận xưa của mình, nay của người ta»! – Thật đáng thương thay, thân phận của người dân một chế độ ươn hèn!
Đó là biển hải và biên giới, ngay trong nước trong đất liền, từ mảng lớn địa phận to đang nằm trong tay tài phiệt Tàu, từng mảng lớn cơ sở, cơ xưởng to, nhà máy lớn đều trong tay các công ty Tàu, và nguy hiểm hơn những công ty của quân đội Tàu, với những quân nhơn Tàu trá hình, đội lốt công nhơn: Vũng Án, Nhân Cơ… Ấy là chưa kể những người di dân Tàu cư ngụ tại Việt Nam Tất cả họp thành một đội ngũ của Đạo quân thứ Năm sẽ nếu khi cần, sẽ từ trong nội đánh ra ngoài. Một lần nữa đó là một con ngựa thành Troie rất nguy hiểm.
May thay, Quốc Nạn Hán Hóa cũng cùng là Hiểm Họa của Chủ Nghĩa Bành Trướng Tàu thành ra Quốc Tế Nạn nên Thế giới và Mỹ quan tâm. Vì quan tâm nên «Ra tay cứu bồ»! Nhờ Quốc Nạn mà hưởng được Quới Nhơn!
Quốc nạn Cộng hóa: Chế độ do một Đảng Cộng Sản Việt Nam cầm quyền, tự cho rằng của dân, do dân, vì dân, nhưng thật sự ngày nay càng ngày càng lộ rõ chỉ là chư hầu, bàn tay nối dài của «địch ngoại bang» Đảng Cộng Sản Tàu!
Toàn thể Đảng viên chỉ «ngậm miệng ăn tiền, giữ thân, giữ phận, giữ chức, giữ đảng» để củng cố vai trò ngự trị trên đất nước và dân chúng Việt Nam.
Đảng Cộng Sản Việt Nam thật sự đã bán đứng Việt Nam cho Tàu, cho ngoại bang từ cả 70 năm nay. Toàn bộ từ địa thế địa lý chánh trị đến tài nguyên địa dư và vai trò kinh tế cho Tàu Cộng!
Quản trị kém đất nước, trong nước tạo một nỗi bất công xã hội, với một hố sâu ngăn cách hai giai cấp: phe đảng và gia đình Đảng và phe thường dân.
Không có Độc lập và Quyền Tự quyết, tại vùng Đông Nam Á, nên Việt Nam đã tạo một sự mất thăng bằng, do làm tay sai của một cường lực đang bành trướng bá quyền đối với các quốc gia Đông Nam Á. Và đồng thời đối với quốc tế cũng tạo một hành lang bành trướng tiếp tay với chế độ vừa tân thuộc địa vừa tân đế quốc của Tàu Cộng.
Câu hỏi và cũng là bài toán nan giải với người Việt Nam ngày nay là người dân Việt Nam có thật sự muốn thay đổi chế độ không? Vì nói chống Tàu mà không bỏ chế độ Cộng Sản là chuyện phi lý. Vì Chế độ Cộng Sản Việt Nam là Con đẻ của Tàu Cộng.
Ngày nay, với hướng ngoại giao mới, Mỹ sẽ thân thiện giao lưu với Việt Cộng! Nếu ngày mai có một lãnh đạo Việt Cộng mới kiểu Raul Castro, thân thiện với Mỹ (để cản sức bành trướng Tàu), đáp được một vài đòi hỏi của cộng đồng quốc tế về mặt Nhơn Quyền, Dân Chủ… Vậy thì:
Thái độ Cộng đồng Người Quốc Gia Hải ngoại chúng ta sẽ thế nào? Chúng ta, chắc chắn vẫn phải cảnh giác, vẫn giữ đúng vai trò công dân Mỹ gia nhập trong đại gia đình công dân Mỹ có quyền đóng góp, nhưng chỉ theo dõi, và chỉ trích thế thôi!
Nhưng xin tất cả chúng ta hãy cẩn thận, chớ vội «bán cái» cho chánh trị người Mỹ. Mỹ bỏ Việt Nam Cộng Hòa không thương tiếc, thì ngày nay Mỹ bỏ Lá cờ Vàng cũng dễ dàng. Vì vậy chúng ta phải cương quyết bảo vệ Lá Cờ Vàng! Ta cũng đừng vội vã «vuốt đuôi – ủng hộ ai đó, là Minh Chủ, là Gorbatchev, là Eltsine, là …» Không khéo lại trớt quớt, quê lắm! Không thì phải gặp cảnh:
Khi tỉnh rượu lúc tàn canh
Giật mình, mình lại, thương mình xót xa (Nguyễn Du Kim Văn Kiều)
Chúng ta phải cương quyết trở lại vai trò của một cộng đồng thiểu số, tiếp tục đấu tranh đòi Nhơn Quyền, một Nhơn Quyền thật sự, chứ không phải ù ơ, hay lựa chọn, đấu tranh đòi Dân Chủ, một Dân Chủ thật sự, với quyền Công dân ứng cử, quyền lập Đảng, quyền thành lập Hội đoàn, thành lập những Nghiệp đoàn Công Nhơn vân vân …cho đất nước Việt Nam.
Chúng ta cẩn thận theo dõi những kịch bản khác nhau, những diễn viên khác nhau:
A) Thay lãnh đạo, nhưng vẫn Đảng Cộng Sản cầm quyền, vẫn như cũ, chỉ khác là chơi với Mỹ (Cảng Cam Ranh, chấp nhận viện trợ quân nhu, quân cụ, chiến cụ Mỹ … để cản sức bành trướng Tàu) nhưng không đuổi Tàu không dứt bỏ quan hệ 16 chữ vàng với Tàu.
B) Thay lãnh đạo, nhưng vẫn Đảng Cộng Sản cầm quyền. Nhưng thay hướng ngoại giao, đồng minh quân sự với Mỹ hẳn, và trục xuất toàn bộ Tàu.
C) Thay cả, lãnh đạo, tuyên bố giải tán Đảng Cộng Sản, giải tán Quốc Hội, bầu cử lại thay dân cử, đa đảng, đa nguyên vân…vân (lý tưởng đấy nhưng có không tưởng không?)
Và lúc ấy tùy theo kịch bản chúng ta sẽ có thái độ tương ứng.
Ngày nay tất cả đều là quá sớm. Nhẫn nại, bám trụ, tiếp tục đấu tranh cho Dân Chủ Tự Do Nhơn Quyền sớm trở về với Việt Nam. Cuộc đấu tranh đã gay go nay sẽ lắm gay go, nhưng, vận Nước còn hên, lòng dân ngày nay đã tỉnh ngộ, từ nay, phải vững tin vào dân. Nếu dân muốn thì quyền Tự quyết sẽ về với dân.
Và hãy vững tin ngày mai xán lạn sắp đến rồi.
Hẹn năm tới ở Sài gòn
Và mở bài bằng thơ Kiều, cuối bài cũng mựợn kết luận của Cụ Nguyễn Du:
Ngẫm hay muôn sự tại Trời,
Trời kia đã bắt làm người cô thân,
Bắt phong trần, phải phong trần,
Cho thanh cao mới được phần thanh cao
Hồi Nhơn Sơn 30 tháng 8 2015
Phan Văn Song
Nhận xét
Đăng nhận xét