THÁI ĐỘ CỦA TÔI VỚI ĐẠO LUẬT BẨN THỈU AN NINH MẠNG
Source: FB Đỗ Ngà
Posted on: 2018-06-29
Posted on: 2018-06-29
Sự hiểu biết chính trị đi kèm với sức mạnh đòi hỏi quyền lợi của người dân. Thời trước năm 2000 chẳng thấy biểu tình, nhưng càng về sau biểu tình càng dễ xảy ra.
Phải nói tri thức chính trị đến với nhân dân bởi 2 con đường chính. Thứ nhất là giáo dục khai phóng và thứ nhì là từ internet. Nếu không CS thì con đường giáo dục khai phóng đã tạo cho con người tiếp cận với nhiều trường phái triết học và tìm hiểu được bản chất của nhiều nền chính trị khác nhau. Từ đó, nhân dân mới có được ý thức chính trị.
Với Việt Nam, tìm kiếm tri thức chính trị từ ngả giáo dục đã bị bịt kín vì sự nhúng tay của chính quyền CS vào trong giáo dục quá sâu. Đến hôm nay, lớp lớp giảng viên, giáo viên từ giáo dục đại học trở xuống còn dốt nát về tri thức chính trị rất nhiều. Với Việt Nam, con đường tìm kiếm tri thức là con đường chui như là học lén, đọc lén trên Facebook và các nguồn khác trên internet. Giống như những giọt cà phê nhỏ giọt, sự khai trí với người dân vô cùng cực nhọc và kết quả chậm chạp vì mọi con đường bị CS tìm cách chặn lại.
Trước đây trăm năm, cụ Phan Chu Trinh đã đưa ra con đường trí tuệ Khai Dân Trí - Chấn Dân Khí - Hậu Dân Sinh trong thời đại mà đa phần dân chúng không biết chữ thì quả là con đường không hợp thời. Dân dốt chỉ cần bảo họ giết địa chủ để cướp của thì họ sẽ làm vì lợi ích thiết thực với họ, vì thế họ chẳng thể hiểu đến dự án chính trị ở tầm cao như vậy. Đến ông Hồ Chí Minh còn không hiểu nổi chính sách này nói chi dân không biết chữ. Và hiểu không tới nên chê cụ Phan là "cải lương". Ngày đó ông Hồ Chí Minh thấy đường hướng khai dân trí là không thể, vì dân trí cao họ sẽ lật tẩy ông ta ngay. Như ngày nay vậy, người ta đã lật tẩy bản chất Hồ Chí Minh và giải ảo về nhân vật này rất rõ ràng. Chỉ còn kẻ dốt nát mới sùng bái nhân vật này.
Con đường dùng súng đạn chém giết và triệt tiêu đối lập để cướp lấy quyền lực nó chỉ tồn tại cùng với xã hội ngu dân. Vì đơn giản, khi có trí tuệ con người ta kinh tởm tội ác. Cho nên CS phải nhồi sọ bằng giáo dục tuyên truyền để duy trì ngu dân là vậy.
Khi mở cửa kinh tế thì công nghệ thông tin cũng vào. Internet trở thành tiện lợi cho những giao dịch kinh tế thì nó cũng mang tri thức chính trị vào khai sáng cho người dân đang tăm tối. Nếu cấm internet thì chẳng ai làm ăn với CS, nhưng cho internet thì dân được khai sáng là mối nguy cho CS. Điều này CS đã thấy từ đầu chứ không phải đến hôm nay họ mới nhận ra. Nhưng từ lúc mở cửa, họ vẫn ỷ y nòng súng sẽ giải quyết vấn đề. Và họ chấp nhận cho internet vào nhưng chặn những luồng tư tưởng chính trị bằng tường lửa và đe doạ.
Ngày nay, dân trí khá hơn nên CS nhận thấy mối nguy cho họ là quá lớn. Thực chất họ cho rằng ý thức chính trị cao là mối nguy là bởi vì họ vẫn giữ nguyên quan điểm cũ. Thực chất, đứng trước một dòng nước bạn có 2 lựa chọn, một là chống nó, hai là bạn xuôi theo nó. Vì não trạng không mở ra được nên CS chọn cách chống lại xu thế của thời đại.
Với người như tôi luôn ủng hộ sự khai sáng tư tưởng. Tôi tuyên bố, CS có đe dọa cỡ nào tôi cũng viết. Còn internet là tôi còn chơi tới cùng với lệnh cấm này. Và mong rằng, những người đang có xu hướng ủng hộ dân chủ cũng theo tới cùng. Đất nước này không phải là của CS mà là của chúng ta. Là người dân, tôi muốn nói cho đến khi người dân ý thức vai trò làm chủ của mình mà dám đòi hỏi quyền lợi.
--------
Sự thật và Ngộ nhận
Hệ thống chính trị được sinh ra để làm gì? Để trả lời thì ai cũng nói được thôi, thứ nhất nó quản lý xã hội, thứ nhì nó quản lý kinh tế đất nước. Thế nhưng nếu đặt ngược lại câu hỏi, 2 mục tiêu đó họ đạt được không? Thì chắc chắn chúng ta sẽ thấy những con số zero tròn trĩnh.
Quản lí xã hội thì chế độ này buông bỏ hoàn toàn. Vai trò bảo vệ đất nước thì quân đội buông xuôi và xúi dân mang cờ đỏ sao vàng ra biển đấu với súng đạn Trung Cộng. Vai trò bảo vệ yên bình cho dân cũng buông, đẩy trách nhiệm đó cho những hiệp sĩ đường phố làm thay. Tòa án thì bao che cho những kẻ phạm tội, tội ấu dâm tù treo, giật 2 ổ bánh mì vô tù, tự bắt ăn trộm đột nhập vào nhà mình thì bị tù vv.. Bảo vệ đất nước ? không ! Bảo vệ bình yên dân ? không ! Bảo vệ công lý ? không ! Vậy các bạn còn tin tưởng giao mọi thứ cho Đảng và nhà nước lo ư ?
Quản lí kinh tế thì sao ? Họ mượn nợ thế giới để họ bòn rút rồi đổ món nợ lên đầu bạn. Việt Nam phồn vinh ư ? Việt Nam có người sắm Rolls Royce, Bentley, Ferrari, Lamborghini không thua kém nước ngoài ư ? Việt Nam có người sắm máy bay riêng như nước ngoài rồi ư ? Đấy là bề nổi. Vậy tôi hỏi ngược lại bạn rằng, cộng hết tất cả tài sản của những đại gia giàu có đó, đủ trả nổi món nợ 431 tỷ USD nợ nước ngoài mà chính quyền đã nhân danh bạn để đi vay không? Việt Nam chỉ mới 4 tỷ phú USD tổng tài sản đó liệu trả nổi tiền lời 1 năm của số nợ 431 tỷ USD không ? Rồi những triệu phú USD Việt Nam có là gì so với nước khác?
Như vậy rõ ràng là, sự phồn vinh mà bạn thấy kia đó chính là số tiền xà xẻo các khoản vay nợ nước ngoài bằng cách này hay cách cộng với các cách ăn cướp tài sản nhân dân bằng chính sách, mà Thủ Thiêm là một ví dụ. Thực sự những sự giàu có của một nhóm người cực ít ỏi kia thực chất là sự vay mượn nước ngoài để tạo bề mặt “phồn vinh”. Còn thực chất đằng sau bức màn “phồn vinh” kia là gì nhỉ ? Là thu nhập dân chỉ có 2.300 usd/năm sau 32 năm mở cửa, là hàng chục vạn lao động ra nước ngoài làm culi hoặc làm đĩ, là hàng vạn đồng bào bị cướp đất trở thành vô gia cư, là cảnh học sinh lội thác hoặc đu dây đi học, là blah blah blah…
Rồi chỉ một chiến dịch bắt tham nhũng bạn đã vội mừng. Sao bạn không đặt câu hỏi, tại sao không ngăn cản tham nhũng từ đầu mà để nó ăn sạch rồi bắt thì gọi là công lao? Thực chất cái đó nó chỉ là sự sửa sai chứ chả công lao gì cả. Vậy thì cứ để sai trái làm nát bấy rồi sửa và réo lên rằng “Công tao lớn lắm đó!” mà bạn cũng vỗ tay hoan hô thì nói thật, bạn quá ngây ngô. Chưa hết, vậy bắt những thằng tham nhũng này và thay thằng khác thì có đảm bảo thằng đó sạch không? Tham nhũng khắp nơi thì cái thể chế chính trị không có lỗi à ? ĐCS vô can à ? Vậy thì lấy lí do gì để bạn tin ?
ĐCS tự cho mình độc quyền lãnh đạo đất nước. Vậy bạn có đặt câu hỏi, rằng thành quả của Đảng đâu mà đòi độc quyền ? Nhìn đâu cũng chỉ là hậu quả. Từ chiến tranh tương tàn cho tới lúc hết chiến tranh thì cũng toàn là hậu quả. Thế đã chưa là quá đủ sao ?
Đỗ Ngà (Facebook)
Nhận xét
Đăng nhận xét