Khi đất nước trở thành trại tế bần
Blog RFA
VietTuSaiGon
25-02-2015
VietTuSaiGon
25-02-2015
Đầu Xuân, trăm hoa đua nở, người người diện áo mới ra đường, các quan khoe mẽ sự giàu có tột đỉnh, các đài, báo trong nước tha hồ tán về một năm thắng lợi, thành công, ổn định… Sao lại nói đất nước là một cái trại tế bần? Xin mở ngoặc chỗ này: Đất nước là một cái trại tế bần lớn, trong đó, những người lao động nghèo cùng chung tay với tư bản để bố thí, nuôi nấng, cưu mang cho các quan Cộng sản.
Đất nước này là một cái trại tế bần vĩ đại với hàng triệu kẻ ăn xin trên lưng nhân dân. Đừng nhầm tưởng những người ăn xin, lăn lóc ngoài đầu đường xó chợ mới là ăn mày. Trong khía cạnh số phận và công việc, họ thật sự là những người ăn xin nhưng sâu xa hơn, trên góc độ chính trị, họ cũng là những người đang bố thí cho các quan Cộng sản, các quan Cộng sản mới là kẻ ăn mày.
Vì sao lại có kiểu lập luận ngược ngạo và vô lý này? Bởi lẽ, thi thoảng vẫn thấy các ông quan, bà quan nhà Cộng sản móc túi, bố thí cho người ăn xin cơ mà? Không, đó là cái mà ai cũng có thể làm được và ai cũng có thể nhìn thấy. Bởi giới ăn mày, ăn xin họ rất sòng phẵng, cho dù sự sòng phẵng này có léo hánh, có xảo quyệt (mạnh khỏe mà vẫn đóng bộ yếu đuối để lăn lóc ăn xin) chăng nữa thì ít nhất, họ cũng chấp nhận thân phận của một người ngửa tay xin sự ban ơn, xin lòng thương của đồng loại. Họ không dấm dúi về thân phận ăn mày của mình, họ hoàn toàn khác với các quan chức Cộng sản.
Thử hỏi, trong đất nước này, ai là kẻ nhân danh một dân tộc cả trăm triệu người này để vay vốn nước ngoài, xin viện trợ nước ngoài để rồi tư túi, tùng xẻo, phân năm xẻ bảy trong bè lũ, phe nhóm với nhau? Chắc chắn không có ai ngoài những quan chức cấp cao trong nhà nước, chính phủ, trung ương đảng Cộng sản. Chỉ có họ mới đủ thẩm quyền để làm điều này. Và khi các nước khác mở hầu bao viện trợ nhân đạo, cho vay không hoàn vốn, cho vay lâu dài… Nhóm quan lại từ trung ương đến địa phương đã bỏ túi một phần không nhỏ.
Thử hỏi: Ai đã nhận hối lộ, và ai đã hối lộ? Đương nhiên là quan chức bề trên nhận hối lộ của cấp dưới, cấp dưới lại nhận của cấp thấp hơn. Và để có cái mà hối lộ, giới quan lại Cộng sản đã không ngần ngại tham nhũng, đục khoét, bán đứng lãnh thổ, lãnh hải, bán đứng danh dự dân tộc, thao túng công quĩ, biển thủ… Có như vậy họ mới có tiền để cống nạp cấp trên. Và chuyện này cũng không nằm ngoài vấn đề cướp đất của dân lành để hô biến thành những dự án, sau đó bán đất dự án bỏ túi.
Tất cả những hành vi tham nhũng, hối lộ, biển thủ của công… Đều cho thấy khả năng tự làm kinh tế của giới quan lại Cộng sản rất thấp, nếu không muốn nói là họ không có khả năng này, họ phải ăn cắp, ăn xin của nhân dân và làm giàu bằng tiền ăn cắp, ăn xin. Cho dù ăn cắp, tham nhũng hay ăn xin, xét về bản chất, căn cội của hành vi này, đều là ăn mày, bất lực từ căn để và tự dối lòng mình, tự lấp liếm với danh dự để ăn mày của nhân dân.
Thử hỏi, ngân sách quốc gia do đâu mà có nếu không phải là do thuế của nhân dân đóng góp? Với kiểu thu thuế theo định mức giá trị gia tăng, từ chai thuốc trừ sâu cho đến bó rau, hạt lúa, củ cải, trái bắp và cả cái ca để người ăn mày ngửa ra giữa chợ hay cái nón lá để người ăn mày ngửa xin giữa cuộc đời đều có thuế trong đó. Vấn đề thuế của nhân dân là bao trùm, từ chén cơm cho đến hạt gạo. Vậy suy cho cùng, người ăn mày ngửa tay xin ngoài chợ đời nhưng vẫn phải đóng thuế cho nhà nước mỗi khi mua bất cứ một thứ hàng hóa nào trên đất nước hình chữ S này.
Và một khi các quan ăn chặn thuế của nhân dân, biển thủ công quĩ, điều này chứng tỏ bọn họ đã thành một loại “ăn mày của ăn mày”. Suy cho cùng, quan chức càng lớn thì mức độ ăn mày và độ dày của da mặt càng cao, chả có gì để hãnh diện hay tự hào!
Thế nhưng bọn họ vẫn dương dương tự đắc, tự cho mình tài giỏi, đạo đức, biết cống hiến cho xã hội. Đó là một bi kịch của dân tộc! Không có bi kịch nào lớn hơn bi kịch mà ở đó, những kẻ ăn mày lại luôn xem mình là ân nhân, là kẻ bố thí, còn những người bố thí lại phải sống thân phận ăn mày. Điều đó đang xãy ra trên đất nước này.
Và cũng không có bi kịch nào đáng sợ hơn sinh mệnh và danh dự của gần một trăm triệu ông chủ, bà chủ, cô chủ, cậu chủ phải bị mang ra thế chấp để vay nợ, để một số nhỏ ăn mày được sống phè phỡn, giàu có, vương giả và lạnh lùng nhìn chủ của mình, ân nhân và cũng là nạn nhân của mình phải chịu đói rét, đau khổ, u tối. Điều đó e rằng xãy ra rất hãn hữu, ở các nước thuộc về thế giới thứ ba và một số nước độc tài, trong đó, Việt nam đứng ở vị trí chủ chốt!
Đã hơn bốn mươi mùa xuân trôi qua, người dân miền Nam đã nếm đủ mọi nỗi khổ nhục và cũng đã hơn bảy mươi mùa Xuân, người dân miền Bắc nếm đủ mất mát, hy sinh, đau khổ và tủi nhục. Tất cả những gì người dân cống hiến, ban tặng cho cái chế độ này không gì khác là những cái bằng khen, những cái huy chương nếu bán giấy lộn và đồng nát chẳng mua đủ một bữa cơm. Và những gì họ bố thí cho cái chính thể Cộng sản xã hội chủ nghĩa này đã quá đủ. Đã đến lúc những người bố thí phải dừng ngay việc bố thí bằng cách này hay cách khác.
Và cũng đã đến lúc những kẻ trộm cắp, những kẻ nhận bố thí, ăn mày trên xương máu và số phận của nhân dân phải dừng ngay việc sống bám của họ, phải biết học hai chữ “tự trọng” và cần tìm hiểu thế nào là danh dự, làm người. Họ cũng cần phải xem việc sống phè phỡn trên xương máu cũng như sự bố thí của tổ tiên, dân tộc là một cái tội. Mà tội đầu tiên là tội lừa dối, lừa dối tổ tiên, lừa dối dân tộc, lừa dối cộng đồng quốc tế, và đáng nói hơn cả là lừa dối bản thân, xem sự ăn mày, ăn bám nhân dân của mình là một thứ công trạng.
Một khi kẻ ăn mày bớt nhỡn nhơ, biết xấu hổ trước đồng loại và người tài biết đứng lên xây dựng quê hương, dân tộc thì mới hy vọng vào sự tồn vong của đất nước này! Một năm mới, cũng là một bước khởi sự cho một vận hội mới! Hãy thôi ngay việc biến đất nước này thành một trại tế bần!
Đất nước này là một cái trại tế bần vĩ đại với hàng triệu kẻ ăn xin trên lưng nhân dân. Đừng nhầm tưởng những người ăn xin, lăn lóc ngoài đầu đường xó chợ mới là ăn mày. Trong khía cạnh số phận và công việc, họ thật sự là những người ăn xin nhưng sâu xa hơn, trên góc độ chính trị, họ cũng là những người đang bố thí cho các quan Cộng sản, các quan Cộng sản mới là kẻ ăn mày.
Vì sao lại có kiểu lập luận ngược ngạo và vô lý này? Bởi lẽ, thi thoảng vẫn thấy các ông quan, bà quan nhà Cộng sản móc túi, bố thí cho người ăn xin cơ mà? Không, đó là cái mà ai cũng có thể làm được và ai cũng có thể nhìn thấy. Bởi giới ăn mày, ăn xin họ rất sòng phẵng, cho dù sự sòng phẵng này có léo hánh, có xảo quyệt (mạnh khỏe mà vẫn đóng bộ yếu đuối để lăn lóc ăn xin) chăng nữa thì ít nhất, họ cũng chấp nhận thân phận của một người ngửa tay xin sự ban ơn, xin lòng thương của đồng loại. Họ không dấm dúi về thân phận ăn mày của mình, họ hoàn toàn khác với các quan chức Cộng sản.
Thử hỏi, trong đất nước này, ai là kẻ nhân danh một dân tộc cả trăm triệu người này để vay vốn nước ngoài, xin viện trợ nước ngoài để rồi tư túi, tùng xẻo, phân năm xẻ bảy trong bè lũ, phe nhóm với nhau? Chắc chắn không có ai ngoài những quan chức cấp cao trong nhà nước, chính phủ, trung ương đảng Cộng sản. Chỉ có họ mới đủ thẩm quyền để làm điều này. Và khi các nước khác mở hầu bao viện trợ nhân đạo, cho vay không hoàn vốn, cho vay lâu dài… Nhóm quan lại từ trung ương đến địa phương đã bỏ túi một phần không nhỏ.
Thử hỏi: Ai đã nhận hối lộ, và ai đã hối lộ? Đương nhiên là quan chức bề trên nhận hối lộ của cấp dưới, cấp dưới lại nhận của cấp thấp hơn. Và để có cái mà hối lộ, giới quan lại Cộng sản đã không ngần ngại tham nhũng, đục khoét, bán đứng lãnh thổ, lãnh hải, bán đứng danh dự dân tộc, thao túng công quĩ, biển thủ… Có như vậy họ mới có tiền để cống nạp cấp trên. Và chuyện này cũng không nằm ngoài vấn đề cướp đất của dân lành để hô biến thành những dự án, sau đó bán đất dự án bỏ túi.
Tất cả những hành vi tham nhũng, hối lộ, biển thủ của công… Đều cho thấy khả năng tự làm kinh tế của giới quan lại Cộng sản rất thấp, nếu không muốn nói là họ không có khả năng này, họ phải ăn cắp, ăn xin của nhân dân và làm giàu bằng tiền ăn cắp, ăn xin. Cho dù ăn cắp, tham nhũng hay ăn xin, xét về bản chất, căn cội của hành vi này, đều là ăn mày, bất lực từ căn để và tự dối lòng mình, tự lấp liếm với danh dự để ăn mày của nhân dân.
Thử hỏi, ngân sách quốc gia do đâu mà có nếu không phải là do thuế của nhân dân đóng góp? Với kiểu thu thuế theo định mức giá trị gia tăng, từ chai thuốc trừ sâu cho đến bó rau, hạt lúa, củ cải, trái bắp và cả cái ca để người ăn mày ngửa ra giữa chợ hay cái nón lá để người ăn mày ngửa xin giữa cuộc đời đều có thuế trong đó. Vấn đề thuế của nhân dân là bao trùm, từ chén cơm cho đến hạt gạo. Vậy suy cho cùng, người ăn mày ngửa tay xin ngoài chợ đời nhưng vẫn phải đóng thuế cho nhà nước mỗi khi mua bất cứ một thứ hàng hóa nào trên đất nước hình chữ S này.
Và một khi các quan ăn chặn thuế của nhân dân, biển thủ công quĩ, điều này chứng tỏ bọn họ đã thành một loại “ăn mày của ăn mày”. Suy cho cùng, quan chức càng lớn thì mức độ ăn mày và độ dày của da mặt càng cao, chả có gì để hãnh diện hay tự hào!
Thế nhưng bọn họ vẫn dương dương tự đắc, tự cho mình tài giỏi, đạo đức, biết cống hiến cho xã hội. Đó là một bi kịch của dân tộc! Không có bi kịch nào lớn hơn bi kịch mà ở đó, những kẻ ăn mày lại luôn xem mình là ân nhân, là kẻ bố thí, còn những người bố thí lại phải sống thân phận ăn mày. Điều đó đang xãy ra trên đất nước này.
Và cũng không có bi kịch nào đáng sợ hơn sinh mệnh và danh dự của gần một trăm triệu ông chủ, bà chủ, cô chủ, cậu chủ phải bị mang ra thế chấp để vay nợ, để một số nhỏ ăn mày được sống phè phỡn, giàu có, vương giả và lạnh lùng nhìn chủ của mình, ân nhân và cũng là nạn nhân của mình phải chịu đói rét, đau khổ, u tối. Điều đó e rằng xãy ra rất hãn hữu, ở các nước thuộc về thế giới thứ ba và một số nước độc tài, trong đó, Việt nam đứng ở vị trí chủ chốt!
Đã hơn bốn mươi mùa xuân trôi qua, người dân miền Nam đã nếm đủ mọi nỗi khổ nhục và cũng đã hơn bảy mươi mùa Xuân, người dân miền Bắc nếm đủ mất mát, hy sinh, đau khổ và tủi nhục. Tất cả những gì người dân cống hiến, ban tặng cho cái chế độ này không gì khác là những cái bằng khen, những cái huy chương nếu bán giấy lộn và đồng nát chẳng mua đủ một bữa cơm. Và những gì họ bố thí cho cái chính thể Cộng sản xã hội chủ nghĩa này đã quá đủ. Đã đến lúc những người bố thí phải dừng ngay việc bố thí bằng cách này hay cách khác.
Và cũng đã đến lúc những kẻ trộm cắp, những kẻ nhận bố thí, ăn mày trên xương máu và số phận của nhân dân phải dừng ngay việc sống bám của họ, phải biết học hai chữ “tự trọng” và cần tìm hiểu thế nào là danh dự, làm người. Họ cũng cần phải xem việc sống phè phỡn trên xương máu cũng như sự bố thí của tổ tiên, dân tộc là một cái tội. Mà tội đầu tiên là tội lừa dối, lừa dối tổ tiên, lừa dối dân tộc, lừa dối cộng đồng quốc tế, và đáng nói hơn cả là lừa dối bản thân, xem sự ăn mày, ăn bám nhân dân của mình là một thứ công trạng.
Một khi kẻ ăn mày bớt nhỡn nhơ, biết xấu hổ trước đồng loại và người tài biết đứng lên xây dựng quê hương, dân tộc thì mới hy vọng vào sự tồn vong của đất nước này! Một năm mới, cũng là một bước khởi sự cho một vận hội mới! Hãy thôi ngay việc biến đất nước này thành một trại tế bần!
Nhận xét
Đăng nhận xét