Những mẩu chuyện sex trong cuộc đời tình ái của tôi- kỳ 2

Huỳnh Ngọc Chênh


Cuộc đời tình ái của tôi bắt đầu rất sớm, sớm đến ngay cả tôi cũng không thể nào ngờ nỗi.
Tôi gặp nàng lần đầu tiên lúc tôi đang khỏa thân một nửa người mà ở ngay trong lớp học.
Trước nhà tôi có một giòng sông chảy từ Vĩnh Điện ra, đoạn ngang qua xã Hòa Đa của tôi gọi là sông Cái. Những ngày mùa hè, trẻ con cả làng hầu như tập trung vào hai bến sông trước mặt nhà tôi để tắm. Tôi và các đứa trẻ khác ở gần đó thì sống trên sông nước là chính. Buổi sáng vừa nắng lên là đã trần truồng xuống sông bơi lội, nô đùa, mò cá, lượm trứng vịt đẻ rơi, tìm trứng ba ba...cho đến trưa trần truồng chạy về ăn cơm rồi trở lại sông ngay cho đến chiều.


Những ngày đi học thì sau giờ bãi trường buổi trưa, trên đường về nhà ghé lại bến sông, cởi áo quần gói sách vở lại và ào xuống tắm cho đến khi các chị xuống gọi về ăn cơm trưa mới lên về. Ăn trưa xong lại ôm sách vở chạy xuống sông. Bơi giỡn nô đùa cho đến khi nghe hồi trống trường thứ nhất mới lên bờ mặc vội vàng áo quần và chạy đến trường thì vừa kịp hồi trống thứ hai báo hiệu giờ vào lớp.
Chúng tôi chỉ rời bến sông vào vài tháng mùa đông thật giá rét hoặc vào những khi có một xác chết từ trên Vĩnh Điện trôi xuống tấp vào. Khi ấy chúng tôi phải nghỉ tắm chừng hơn tuần lễ, không dám ăn cá sông khoảng vài ngày và buổi tối rúm ró ở trong nhà chừng nửa tháng vì sợ ma.
Tôi nhớ những xác chết như vậy vẫn thường hay trôi tấp vào bến sông trước nhà tôi, mỗi năm một vài lần. Đó là những xác chết thường bị trói gô chân tay lại hay bị trùm nửa người trong bao bố mà khi dạt đến chỗ làng tôi đã bị phân rã hoặc bị cá rỉa phần lớn da thịt bên ngoài.
Dân làng tôi kể những xác chết ấy xuất hiện từ sau năm 54 khi hòa bình vừa lặp lại cho mãi đến năm 64,65 gì đó mới chấm dứt. Sau nầy ba tôi giải thích, đó có thể là xác phe mình (Việt Cộng nằm vùng) hoặc xác của Cu Dê Đê (Quốc Dân Đảng). Ba nói sau 54 hai lực lượng nầy ở miệt Điện Bàn, Đại Lộc bí mật thanh toán lẫn nhau rồi vứt xác xuống sông để phi tang. May quá, ở làng tôi chỉ có hai phe là Việt Cộng nằm vùng và chính quyền Ngô Đình Diệm. Mà chính quyền ông Diệm thì chỉ bắt phe kia đi tù chứ không có cái vụ bí mật thủ tiêu.

He he, lại sa đà vào chuyện quốc sự. Kể những chuyện quốc sự của quá khứ buồn thảm nầy thì tôi kể miên man không bao giờ hết chuyện ở quê tôi. Bây giờ trở lại chuyện tình ái.
Hôm đó, như thường lệ, giờ tắm sau bửa cơm trưa, hồi trống trường thứ nhất vang lên, bọn tôi chạy lên bờ đến chỗ áo quần. Chỗ của tôi chỉ còn cái quần và cuốn vở mà không thấy cái áo. Có thể gió cuốn bay đi mà cũng có thể tôi bỏ quên ở nhà. Tuy nhiên tôi không buồn chạy về nhà tìm áo khác, mà có khi ở nhà cũng chẳng có áo thứ hai, cứ thế tôi mặc quần và ôm vở chạy đến trường.
Làng tôi khi ấy mới xây được một ngôi trường nhỏ chỉ có hai phòng học. Các lớp 4, 5 học chung một phòng còn các lớp 1,2,3 chung một phòng. Tôi học lớp 2. Được xếp vào dãy bàn giữa lớp. Mỗi bàn có bốn đến năm học sinh. Trai, gái ngồi riêng. Bàn tôi ngồi chỉ có ba đứa. Tôi ngồi đầu bàn.
Tôi nhớ hôm đó vào lớp một lát chưa kịp học hành gì thì một phụ huynh xuất hiện ở cửa lớp dẫn theo một cô bé. Thầy ra hiệu cho cô bé vào. Thầy giới thiệu cô tên Hoa, học lớp hai, ở Đà Nẵng mới chuyển về, rồi chỉ xuống ngay bàn tôi bảo cô ấy ngồi vào đó.
Tôi giật nảy lên như bị thầy quất hàng chục roi vô đít. Một cái gì đó ghê gướm đã nổ ra. Tôi toát cả mồ hôi và nhớm đít xít dần từ đầu bàn vào. Cứ mỗi bước chân nàng bước tới, tôi giật lùi vào một chút cho đến khi nàng bước vào chỗ tôi vừa ngồi thì tôi đã ép hai thằng bạn bên trong vào sát đến mép bàn bên kia lúc nào không hay.
Nàng ngồi xuống và dường như ánh sáng đã bừng lên, nhóa qua đến tận bên tôi dù tôi đã giữ khoảng cách an toàn với nàng hơn một nửa cái bàn.
Thời đó không hiểu vì sao trẻ con chúng tôi bị mặc cảm về giới tính rất sớm. Đến lớp 2 là con trai, con gái trên đường đi học không dám đi gần nhau. Vào lớp thì ngồi riêng biệt. Một trai, một gái bị cúp đôi với nhau là xem như bị chọc ghẹo nặng nề lắm và hai đứa đều dị chết người và mắc tịt đến mức không bao giờ dám đi gần lại hoặc nhìn thấy nhau. Do vậy thầy bảo nàng đến ngồi cùng bàn và bên cạnh tôi là sự kiện chấn động làm nổ tung cả thế giới...ngây ngô của tôi.
Nàng sáng lóa nên dù vừa xấu hổ vừa sảng hồn tôi cũng cứ bị thu hút ánh mắt về phía nàng. Áo quần nàng sáng lóa, da nàng sáng lóa, mặt nàng sáng lóa, răng nàng sáng lóa...tất tất mọi thứ của nàng đều sáng lóa giữa một đám đen đen, nhờ nhờ, bẩn bẩn của cả lớp chúng tôi.
Và khi ấy tôi vụt nhìn lại rồi rúm ró cả người, thở không ra hơi, da nổi gai ốc, vì chợt nhận ra mình đang trần trụi trước nàng.
Lần đầu tiên tôi gặp nàng như thế đó.

Hồi đó, trừ các anh chị lớn từ lớp ba trở lên, việc ở trần đi học không có gì bất thường lắm đối với bọn nhóc lút chút lớp 1, lớp 2 như chúng tôi. Thời đó hòa bình mới lặp lại, cả làng tôi từ vùng kháng chiến mới tản cư về nên nghèo lắm. Mỗi đứa trẻ con chỉ có một bộ áo quần vừa mặc ở nhà vừa mặc đi học là bình thường. Do vậy có cả trăm lý do để ở trần đến lớp vào mùa hè. Mà có mặc đầy đủ áo quần đến lớp thì đến giờ ra chơi cũng phải cởi ra cho đến giờ bãi học đi về. Vì giờ ra chơi rất dài, chúng tôi chạy nhảy như điên không áo quần nào chịu nỗi nên phải cởi ra cất vào hộc bàn trước khi ra chơi. Đến giờ vào học lại thì mồ hôi ướt đẫm và quá nóng nực nên không thể nào mặc áo lại. Tôi vẫn ở trần thường xuyên thế mà hôm nay gặp nàng tự dưng thấy mình trần trụi một cách thê thảm.
Sáng ngày hôm sau, cả nhà ngạc nghiên về tôi. Ăn cơm sáng xong, tôi lo tìm áo (quần xà lỏn thì vẫn mặc ngủ từ hôm qua) trải lên giường, lấy tay vút đi vút lại thật thẳng. Mặc đồ vào xong, tôi lo đi rửa mặt, lấy nước vút lên đầu rồi tìm gương lược của các chị chải đầu rẻ bên thật chuẩn. Và không cần chờ tiếng trống trường, tôi đã hối hả bay tưng tưng đến trường.
Sân trường còn vắng, vài đứa gần trường đến sớm bày trò u mọi, thiếu người, rủ tôi tham gia nhưng tôi từ chối vì sợ dơ áo và hư đầu tóc. Tôi đi thẳng vào lớp, đến chỗ ngồi đặt cuốn vở, lọ mực và cây viết. Mấy hôm trước, thường tôi chỉ mang theo vở và viết, còn mực thì chấm ké mọi người. Tôi không hà tiện, nhưng vì tay chân vụng về, lại hay loai choai trong lớp nên cứ làm đổ mực thường xuyên. Hôm nay tôi mang theo cả lọ mực. Tôi đứng giữa bàn, ngẫn ngơ và hoang mang không biết đặt vở, viết, mực vào vị trí nào. Hôm qua vì quá hoảng hốt, tôi đã dịch vào đến quá nửa bàn để giữ khoảng cách xa nàng nhất có thể được. Ba thằng đã ngồi quá chật.
Ban đầu tôi để cuốn vở vào chỗ tôi đã ngồi hôm qua, nhưng rồi thấy khoảng còn lại không đủ cho 2 thằng bạn ngồi, nên tôi lại nhích ra một tí. Tôi thử ngồi vào rồi lại nhích thêm ra một tí nữa, tí nữa, tí nữa. Lại thấy vào đến giữa bàn gần nàng quá, tôi lè lưỡi nhích trở vô lại. Từ đó liếc mắt nhìn qua chỗ nàng ngồi lại thấy xa quá, muốn nhích ra một tí nhưng không đủ can đảm.
Tôi còn đang thẩn thờ chưa biết tiếp theo sẽ làm gì thì bất ngờ nghe tiếng chân và ngước lên thấy nàng sáng lóa xuất hiện. Tôi giật thốt cả người như bị bắt quả tang rồi tái xanh mặt mày đứng nhổm lên giật lùi, giật lùi dần vào mép bàn trong rồi bước ra khỏi bàn, theo lối đi hẹp bên trong chạy vù ra khỏi lớp.
Sân trường đã đông lên, bao nhiêu trò chơi từ bắn bi, ném mạng, u mọi, nhảy lò cò...diễn ra náo nhiệt trên sân trường nhưng tôi chẳng tham gia một trò nào. Tôi thẫn thờ đi loanh quanh sân trường mà mắt thỉnh thoảng vẫn lén lén nhìn vào cửa lớp để mong đón nhận nguồn sáng lóa từ trong ấy hắt ra.
Rồi ba tiếng trống vào lớp cũng vang lên. Tất cả học sinh lớn bé ùa vào lớp. Cả ba thằng tôi đều không dám vào chỗ ngồi theo lối đi chính giữa mà phải đi vòng theo lối men tường. Rồi cả ba thằng đều ngồi rúm ró vào một góc y như hôm qua dù trước đó tôi đã cố để cuốn vở nới ra về phía nàng.
Tôi không còn nhớ đến lúc nào thì tôi ngồi xịt lại gần nàng. Có lẽ mỗi ngày mỗi ít, can đảm tôi tăng dần lên, tôi xích dần ra về phía nàng. Có lẽ dường như bắt đầu từ một lần nàng quên mang theo lọ mực. Nàng đã ngước mắt hướng tất cả ánh sáng về phía tôi. Tôi vội đẩy bình mực của mình vào giữa và gần về phía nàng hơn rồi hai đưa cùng chấm chung. Có lẽ nhờ vậy, trong lúc chấm mực viết bài, tôi đã vô tình nhích gần về phái nàng lúc nào không hay. Nói là gần chứ thực ra vẫn giữ khoảng cách một người ngồi giữa tôi và nàng. Tôi sợ cái đen đúa, nhờ nhờ, bẩn bẩn của tôi dây vào nàng chăng?
Tôi chưa bao giờ thấy hạnh phúc khi được đến trường kể từ khi đó. Buổi sáng tôi lo ăn cơm sớm, rửa mặt mũi chân tay thật sạch sẽ, lấy nước chải đầu thật mướt rồi chuẩn bị vở, viết, mực đầy đủ để tưng tưng bay đến trường. Buổi trưa xuống sông tắm xong là lo bay đến trường không chờ đến tiếng trống thúc giục.
Ngày nào không được đi học, ở nhà buồn đến thẫn thờ. Mà hồi ấy, mỗi tuần đến hai ngày không được đi học: Ngày chủ nhật và ngày thứ năm. Trước đây, hai ngày ấy là hai ngày lên thiên đường, bây giờ là hai ngày buồn bã của tôi. Có hôm buồn quá, tôi lò dò ra trường. Chỉ có gốc cây bồ đề đứng đơn côi giữa sân trường hoang vắng, lòng tôi tê dại đi.
Chừ nhớ lại thấy thương cho mình quá, không biết tại sao tôi biết khổ sớm như thế?
(còn tiếp)

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Xứ Sở Hận Thù

Tại sao cả thế giới phải dõi theo Cục dự trữ liên bang Mỹ ngày hôm nay?