Việt Nam tất yếu phải đổi thay

Kông Kông
30-3-2018
Góp ý thêm với 3 bài viết có cùng nội dung nêu trên. Đó là bài của nhà văn Trần Trung Đạo: Việt Nam, con thuyền không bến, ngày 6/3/2018; bài của LS Ngô Ngọc Trai: Đường lối Đảng CSVN ‘nay đã hoàn toàn khác trước’, ngày 15/3/2018; và bài của LS Đỗ Thái Nhiên: “Việt Nam, Con Thuyền Không Bến” và “Một Con Đường Hẹp”, ngày 24/3/2018.
Theo bình luận của ông Trần Trung Đạo thì giải thể chế độ CS là ưu tiên. Hậu CS đương nhiên là dân chủ tự do và khi có dân chủ tự do thì tự nó sẽ giải quyết những nan đề còn lại. 
Luật sư Ngô Ngọc Trai phản biện, cho rằng Việt cộng (VC) đã đổi thay (hoàn toàn khác trước) như “đang cố công thúc đẩy phát triển kinh tế đất nước và xử lý chấn chỉnh bộ máy” nên “thay vì tìm cách giải thể chế độ thì hãy tìm cách thúc giục ban lãnh đạo đảng CS làm tốt hơn những việc họ đang làm”.
Ông Đỗ Thái Nhiên phân tích thêm thì có 4 giai đoạn trong tiến trình đưa đến “đột biến” giải thể chế độ CS nhưng không đề cập đến yếu tố thời gian! Thời gian bao lâu sẽ có “đột biến”?
Theo dõi thời sự cho thấy Tàu cộng (TC) đã và đang ráo riết hành động để tạo nên “chuyện đã rồi” ở biển Đông, trong đó có việc Tập Cận Bình vừa được giữ chức chủ tịch nước vô hạn định. Như thế là chiến lược đường lưỡi bò của TC sẽ không thay đổi. Chiến lược nầy nếu thuận tiện thì phát triển nhanh, như dưới thời của Tổng Thống Obama, còn gặp khó khăn, như đang gay cấn, thì chống đỡ và ẩn nhẫn chờ đợi Mỹ có tổng thống mới. Vì tổng thống mới sẽ có đường lối mới.
Một bên chiến lược bất biến còn một bên thì thay đổi theo từng nhiệm kỳ nên CS mới có chủ trương “trường kỳ kháng chiến nhất định thắng lợi” như thời VC đánh chiếm miền Nam. Do đó TC phải tiếp tục khống chế toàn diện đảng CSVN. Chiếm VN là ưu tiên (dù không thể theo kiểu Putin ở Cremina của Ukraina) vì nếu không nắm được VN thì kế hoạch biển Đông sẽ gãy đổ. Trong lúc đó người Việt chống cộng thì không thể thống nhất phương thức hành động. Vì dân chủ tự do nên có rất nhiều khác biệt chính kiến và vì bị VC nằm vùng thọc gậy bánh xe, gây xáo trộn triền miên.
Về vấn đề LS Ngô Ngọc Trai có nhận xét CSVN “đang thay đổi”, điều nầy có thể phản ảnh quan điểm chung chung, đặc biệt phía Bắc, tin rằng “VC hiện tại đã không còn là cộng sản”. Đấy chỉ là sự lặp lại những sai lầm mà người yêu nước trước kia từng mắc phải. Không nghĩ đến tính cách bất di bất dịch của CS là thống trị toàn diện. Hoặc theo ta, hoặc là kẻ thù ta! Đây là lý do VC gọi người khác chính kiến là phản động.
Ví dụ những sai lầm khủng khiếp đã xảy ra từ thời Cải cách ruộng đất (CCRĐ) đến gây chiến tranh Giải phóng miền Nam rồi thực hiện Tiến nhanh tiến mạnh tiến vững chắc lên CNXH… hỏi có bao nhiêu chục triệu người Việt đã là nạn nhân? Có thể nói mà không sợ sai là VC coi dân chỉ như những con vật trong phòng thí nghiệm để họ tìm cách đạt mục tiêu, cho dù mục tiêu đó “có thể đến cuối thế kỷ nầy vẫn chưa thấy” như đảng trưởng Nguyễn Phú Trọng từng nói!
Lịch sử thế giới đã chứng minh con đường đi của CS là con đường ngập xác người. Chẳng những thế, đó còn là con đường hoang tưởng mê muội!
Khi gặp khó khăn họ “thỏa hiệp” như giai đoạn 1945. Thỏa hiệp để có thời gian tiêu diệt đối phương và chờ thời cơ mới. Ông Hồ lấy khăn thấm nước mắt xác nhận “có sai lầm trong CCRĐ” nhưng cho đến bây giờ vẫn “đất đai là sở hữu của toàn dân nhưng do nhà nước quản lý”! Hoặc theo dõi cách họ đàm phán các hiêp định. Ký kết rồi họ tự tay xé bỏ nếu có cơ hội, bất kể hậu quả. Mới và điển hình như vụ bắt cóc Trịnh Xuân Thanh ngay tại thủ đô Đức chỉ vì họ cần giải quyết vấn đề nội bộ đảng hơn là quyền lợi của đất nước.
Do đó việc “thúc giục ban lãnh đạo đảng CS làm tốt hơn những việc họ đang làm” là tiếp tay để họ thực hiện âm mưu của họ!
Nhưng theo Trần Trung Đạo thì hậu CS ai sẽ lãnh đạo đất nước cho dẫu tạm thời? Vì VC đang độc quyền mọi mặt nên hiện tại không có bất cứ tổ chức nào có thể hình thành.
Vậy thì bối cảnh chính trị VN (có thể) phải xảy ra một trong 2 trường hợp:
1) Ngã hẳn theo phương Tây, đặc biệt là Mỹ, vừa thoát khỏi họa TC, vừa phát triển đất nước như Nhật, Hàn, Đài Loan… nhưng như thế là đảng sẽ mất độc quyền lãnh đạo.
Theo phương Tây là đúng mong ước của người dân, vì chính người VN đã công khai bày tỏ cảm tình trong mấy dịp Tổng thống Mỹ thăm viếng hay sự chào mừng hàng không mẩu hạm Carl Vinson vừa ghé Đà Nẵng làm công tác dân sự vụ tháng trước.
Chọn đi theo lối nầy thì có 2 trường hợp xảy ra:
– Hơn ai hết VC thừa biết “giải phóng miền Nam” chỉ là tên gọi nhưng thực chất là cướp. Vì làm gì có chuyện độc tài đói nghèo lạc hậu lại đi “giải phóng” tự do giàu có văn minh? Cụ thể là sau “giải phóng” thì miền Nam đang giàu bỗng nhà tan cửa nát còn VC và phe cánh thì tha hồ cướp bóc làm giàu. Vì thế VC e rằng khi mất quyền cai trị họ sẽ bị trả thù.
– Mỹ đang bảo vệ quyền lợi của Mỹ tại biển Đông. Vì VN là yết hầu đường biển của TC và cũng đang là nạn nhân lớn nhất bị TC xâm chiếm về mọi mặt nên Mỹ tìm cách ve vãn. Câu hỏi có đồng minh nào với Mỹ mạnh hơn thời VNCH? Nhưng đại họa của miền Nam vẫn còn đó. Bây giờ liên minh với Mỹ đến khi Mỹ phân chia quyền lợi với TC xong thì thân phận của VC không ai có thể hình dung được sẽ ra sao!
2) Ngã hẳn theo TC để bảo vệ đảng. Nhưng nếu TC có biến cố nào đó thì sẽ trở cờ ngay vì VC thuộc loại “sớm đầu tối đánh”. “Trở cờ” để “lập công! Báo chí lúc đó sẽ ca ngợi đảng “biết lắng nghe nguyện vọng của người dân”… nhưng thực tế vì họ cùng đường! Rồi “bài ca” chống bọn bành trướng Bắc Kinh sẽ lập lại như thời 1979.
Nhưng bám theo TC cũng có 2 trường hợp:
– VC sẽ bị người dân cô lập, càng bị cô lập thì càng phải bám chặc TC hơn nữa. Càng bám chặc TC càng bị dân căm thù. Dân với đảng trở thành kẻ thù. Một mất một còn. Dân là nước sẽ dâng cao và dậy sóng. VC là thuyền sẽ bị vỡ từng mảnh.
– TC đang mạnh và trên đà bành trướng, lại ở sát nách nên phải “mua làng giềng gần”! Câu nói “dạy cho VN một bài học” của Đặng Tiểu Bình không phải chỉ cho cuộc chiến tranh biên giới năm 1979 mà phải hiểu đó là lời cảnh báo lâu dài! Từ đó đã có Hội nghị Thành Đô năm 1990. Nhưng bản chất CS là tráo trở nên giữa VC và TC chẳng ai tin ai, vì cả hai đã biết nhau quá rõ.
Như vậy thì dù chọn bất cứ chiến lược nào, theo Mỹ hay theo TC, thì vấn đề mâu thuẫn nội tại giữa TC và VC, cũng như giữa VC với người dân càng ngày sẽ càng lớn hơn.
Trong khi đó nội bộ đảng CSVN đang bất ổn trầm trọng. Đảng trưởng Nguyễn Phú Trọng đã phải cảnh báo “bọn tự diễn biến”. Lúc thắng lợi thì đoàn kết nhưng khi suy thoái thì chia rẽ là chuyện bình thường. Nhưng có phong trào “tự diễn biến” thì tự nó đã xác nhận đảng đang suy thoái nghiêm trọng. “Củi và lò” là minh chứng. Cụ thể hơn nữa là chuyện các tướng công an lãnh đạo cao cấp về high-tech, thay vì hoạt động để bảo vệ đảng, “còn đảng còn minh”, lại tổ chức đánh bạc, rửa tiền cả ngàn tỉ đang bị bắt để điều tra!
Những mâu thuẫn nêu trên đều cốt lõi và tất yếu. Vì thế sự cáo chung của đảng là không thể tránh khỏi.
Cùng lúc đảng đang rối loạn thì xã hội lại phát triển rất nhanh. Sự hiểu biết về dân chủ tự do ngày càng sâu rộng trong quần chúng nhờ hệ thống internet. Thế dân càng lớn mạnh thì chế độ càng thoái hóa nhanh. Cán bộ thuộc loại đầu não chắc chắn đã hiểu rất rõ. Vì đấy là xu thế tất yếu của lịch sử, không thể đảo ngược. Đây là lý do có phong trào “tự diễn biến” trong im lặng. Một ngày nào đó khi thế dân đủ mạnh thì thành phần nầy sẽ công khai. VN sẽ là Xô Viết của những năm 1989, 1990. Vì chỉ có CS mới có thể thanh toán CS hiệu quả!
Nhưng cuộc cách mạng nầy chắc chắn phải khác hơn thời Xô Viết vì người VN đã có thêm gần 1/3 thế kỷ học hỏi từ internet để trưởng thành.
https://baotiengdan.com/2018/03/30/viet-nam-tat-yeu-phai-doi-thay/

_______________

Đường lối Đảng CSVN 'nay đã hoàn toàn khác trước'

Luận cứ độc hại của LS Trai

Những điều đó cho thấy, để thúc đẩy Việt Nam được dân chủ và thịnh vượng thì vẫn có một con đường khác, thay vì tìm cách giải thể chế độ thì hãy tìm cách thúc giục ban lãnh đạo Đảng cộng sản làm tốt hơn những việc họ đang làm.
Mới đây ông Trần Trung Đạo, một người trong giới đấu tranh dân chủ ở hải ngoại có chia sẻ trên Facebook một bài có tiêu đề 'Việt Nam, con thuyền không bến'.
Phó Đô đốc Phillip G. Sawyer, Tư lệnh Hạm đội 7 của Hải quân Mỹ, chào đón các quan chức Việt Nam sau khi hàng không mẫu hạm USS Carl Vinson cập cảng Đà Nẵng hôm 5/3/2018.Bản quyền hình ảnhLINH PHAM/AFP/GETTY IMAGES
Image captionPhó Đô đốc Phillip G. Sawyer, Tư lệnh Hạm đội 7 của Hải quân Mỹ, chào đón các quan chức Việt Nam sau khi hàng không mẫu hạm USS Carl Vinson cập cảng Đà Nẵng hôm 5/3/2018.
Xuất phát từ sự kiện chuyến viếng thăm Việt Nam bốn ngày của hàng không mẫu hạm USS Carl Vinson, ông Trần Trung Đạo nêu lên khát khao cho một Việt Nam dân chủ cường thịnh.
Sau khi phê phán chỉ ra những lỗi lầm yếu kém của cả ban lãnh đạo Đảng cộng sản hiện nay và những người dân chủ, ông Trần Trung Đạo cho rằng để có một Việt Nam dân chủ và cường thịnh thì việc trước mắt phải làm là giải thể chế độ cộng sản.
Trong bài viết ông cho rằng 'không nên lãng phí thời gian và công sức vào những chuyện chỉ có thể giải quyết sau khi giải thể chế độ cộng sản'. Và 'cho đến khi giới dân chủ chưa thống nhất với nhau nhận ra một nhu cầu bức thiết như vậy, thì Việt Nam sẽ vẫn chỉ là một con thuyền không bến'.
Ông Đạo không nói rõ về 'những chuyện chỉ có thể giải quyết sau khi giải thể chế độ cộng sản' là những chuyện gì. 
Nhưng đại ý ông cho rằng việc giải thể kia là trên hết. 
Bài viết của ông được nhiều người chia sẻ, nhưng tôi thì nghĩ khác.

Việt Nam hiện nay là thế nào?

HOANG DINH NAM/AFP/Getty ImagesBản quyền hình ảnhHOANG DINH NAM/AFP/GETTY IMAGES
Image captionNgười Việt chi tiêu nhiều để mua các loại điện thoại thông minh đời mới
Một điều cần thấy rõ là mặc dù còn mang những di sản nặng nề trong quá khứ và những hành vi trấn áp tàn nhẫn trong hiện tại, chính quyền hiện nay đang cố công thúc đẩy phát triển kinh tế đất nước và xử lý chấn chỉnh bộ máy.
Và nếu họ làm tốt việc này thì cũng sẽ thúc đẩy dân chủ và kiến tạo môi trường thuận lợi cho nhân dân mưu cầu hạnh phúc.
Như thế, mục tiêu của những người dân chủ là đấu tranh cho dân chủ, cho đất nước được cường thịnh, thì đó cũng không khác mấy với những mục tiêu mà chính quyền cộng sản họ đang làm.
Chỉ có khác về cách làm, một đằng thì muốn giải thể gạt bỏ chế độ hiện thời rồi mới xây dựng đất nước, một đằng thì muốn chính quyền hiện nay là người đem đến dân chủ và thịnh vượng cho người dân.
Tôi cho rằng để đánh giá theo cách nào thì cũng cần lưu ý đặt lợi ích của người dân trong nước lên trên hết, vì chẳng phải họ mới là mục tiêu được hướng đến hay sao? 
Khi đã soi rọi theo góc nhìn như vậy thì sự thể sẽ rõ ràng.
Một điều cần nhận thấy nữa đó là, đường lối lãnh đạo và phát triển đất nước của Đảng Cộng sản hiện nay đã khác hoàn toàn so với mấy chục năm trước.
Chủ tịch Trần Đại Quang bắt tay Tổng thống Ấn Độ Ram Nath Kovind hôm 3/3/2018.Bản quyền hình ảnhEPA/INDIAN PRESIDENT HOUSE HANDOUT
Image captionChủ tịch Trần Đại Quang bắt tay Tổng thống Ấn Độ Ram Nath Kovind trong chuyến thăm sang Dehli hôm 3/3/2018
Họ đã thay đổi để thích ứng với xu thế thời đại. Đất nước đã hội nhập và phát triển kinh tế thị trường. 
Những nội dung căn bản của học thuyết chủ nghĩa Mác Lê Nin đã không còn được áp dụng, rập khuôn máy móc, xơ cứng xáo mòn nữa.
Từ việc Việt Nam như là một cái gì đó giống như một 'vấn đề' của thế giới, một 'gánh nặng' của thế giới khiến các nước phải bận tâm, thì nay Việt Nam đã trở thành một thành viên có trách nhiệm tích cực xây dựng đóng góp cho cộng đồng quốc tế.
Các nước như Mỹ, Châu Âu, Liên hợp quốc đều đã thấy và động viên khích lệ tạo điều kiện cho Việt Nam đi theo con đường cải cách hội nhập này.
Nhiều vấn đề mà chính quyền Việt Nam đang vất vả giải quyết như tìm cách đưa mặt hàng nông sản xuất khẩu vào thị trường Mỹ, EU. Tháo gỡ những chướng ngại để kiến tạo môi trường đầu tư kinh doanh cho doanh nghiệp nước ngoài và doanh nghiệp trong nước.
Ngay lúc này ông Nguyễn Xuân Phúc, Thủ tướng Chính phủ đang đi thăm New Zealand, Úc để xúc tiến mời gọi doanh nghiệp nước họ đầu tư làm ăn với Việt Nam.
Nhiều vị khác đang thúc đẩy cải cách bộ máy, thu hẹp phạm vi nhà nước, tinh giản biên chế, xử lý tham nhũng, cải cách tư pháp. Cùng với đó là hàng triệu con người đang chắt chiu nỗ lực lao động cải thiện cuộc sống của mình.
Nguyễn Xuân PhúcBản quyền hình ảnhGETTY IMAGES
Image captionThủ tướng Nguyễn Xuân Phúc bắt tay người tương nhiệm New Zealand trong chuyến thăm tháng 3/2018

Có một con đường khác

Những điều đó cho thấy, để thúc đẩy Việt Nam được dân chủ và thịnh vượng thì vẫn có một con đường khác, thay vì tìm cách giải thể chế độ thì hãy tìm cách thúc giục ban lãnh đạo Đảng cộng sản làm tốt hơn những việc họ đang làm.
Đó là cách làm thiết thực, đặt quyền lợi của nhân dân lên trên hết, vừa có tính khả thi, chăm lo cho đời sống của người dân ngay bây giờ, ngay lúc này, thay vì phải đợi lâu hơn nữa.
Cách làm này cũng sẽ giúp tránh đi những ảo tưởng dễ dãi là dân chủ và phát triển sẽ có được ngay sau khi chế độ này giải thể. 
Vì hãy hình dung rằng nếu cho giới dân chủ lên nắm quyền ngay ngày mai thì điều họ vẫn phải làm là giữ gìn trật tự xã hội để phát triển kinh tế và tìm cách lành mạnh hóa bộ máy hành chính nhà nước, những cái không thể thay đổi một sớm một chiều.
Như thế, sự thể không phải như ông Trần Trung Đạo cho rằng là 'không nên lãng phí thời gian và công sức vào những chuyện chỉ có thể giải quyết sau khi giải thể chế độ cộng sản'. Mà ngược lại, việc phát triển kinh tế và cải tạo bộ máy để đem đến dân chủ là những việc có thể làm ngay. 
Bằng cách hối thúc chỉ ra những việc cần làm, đưa ra giải pháp, phê phán chỉ trích, tạo áp lực thay thế trên tinh thần xây dựng, từ đó sẽ tạo ra tiến bộ.
Muốn làm được thì phải nhập tâm hiểu con đường của họ, có trình độ cao để có thể chỉ ra vấn đề và giải pháp.
Đây là con đường hẹp và để đi được sẽ đòi hỏi một thiện chí cống hiến lớn lao, chấp nhận để người mà mình không ưa giữ quyền lãnh đạo, giúp đỡ họ nhằm đem đến lợi ích cho người dân.
Lối đi hẹp này cũng có thể bị đóng lại bất cứ lúc nào bởi ý thức phòng thủ lo lắng quá mức mà chính quyền có thể chặn lại.
Về phía dân chúng thì ngày càng có nhiều người có tấm lòng trăn trở với hiện tình đất nước. Về phía chính quyền thì cũng phải thấy rằng cần tạo lối ra cho đám đông dân chúng với trí lực ngày một cao.
Do vậy thực tế không như ý kiến của ông Trần Trung Đạo, vẫn còn một con đường hẹp khác khả dĩ thúc đẩy cho dân chủ và phát triển đất nước.
Bài thể hiện quan điểm riêng của tác giả, người đang là Giám đốc Công ty luật Công chính tại quận Hà Đông, Hà Nội.

_____________

VIỆT NAM, CON THUYỀN KHÔNG BẾN

Chuyến viếng thăm Việt Nam bốn ngày của hàng không mẫu hạm USS Carl Vinson và đoàn hộ tống hùng hậu đã gây nên nhiều tranh luận. Bỏ qua bên các tâm trạng xin quẻ, dâng sớ thượng nguyên, không ít ý kiến rất tích cực, thật sự thiết tha với tương lai đất nước. 
Nhiều người mong USS Carl Vinson sẽ tạo nên lớp sóng phản hồi trong cuộc tranh chấp gần như thụ động, một chiều cha nói con nghe giữa Trung Cộng và CS Việt Nam. Sự hiện diện của USS Carl Vinson thể hiện chính sách cứng rắn của chính phủ Mỹ trên Biển Đông bất chấp đường lưỡi bò, lưỡi trâu do Trung Cộng vẽ. Tranh chấp chủ quyền Biển Đông có khả năng cao hơn dẫn đến quốc tế hóa, và chỉ quốc tế hóa mới đem lại công bằng cho các nước nhỏ. 
Do đó, yếu tố quốc tế rất cần thiết. Trong giai đoạn toàn cầu hóa hiện nay khi sự phát triển của một quốc gia tùy thuộc rất nhiều vào sự phát triển của các quốc gia khác, yếu tố quốc tế chưa bao giờ quan trọng và hữu hiệu hơn. 
Lịch sử nhân loại thời hiện đại cho thấy, yếu tố quốc tế thậm chí còn đóng vai trò quyết định trong hướng đi của dân tộc như trường hợp Ai Cập sau chiến tranh 1967, Thổ Nhĩ Kỳ sau thế chiến thứ hai và Nam Hàn sau thời Lý Thừa Vãn. 
Anwar Sadat của Ai Cập là một lãnh tụ can đảm. Không ai từng chống Mỹ quyết liệt hơn cố tổng thống Anwar Sadat và là một anh hùng của toàn thế giới Á Rập. Tuy nhiên để mưu cầu một nền hòa bình và hạnh phúc cho nhân dân Ai Cập, năm 1976, ông đã bỏ đồng minh Liên Sô để bước sang phía thế giới tự do cho dù ông biết trước sự chọn lựa đó có thể trả giá bằng nhiều rủi ro như ông tiên đoán trong diễn văn đọc trước Quốc hội Israel ngày 20 tháng 11 năm 1967. 
Mustafa Kemal là cha đẻ của nền cộng hòa Thổ Nhĩ Kỳ hiện đại sau khi đế quốc Ottoman tan rã. Những cải tổ tận gốc về văn hóa, giáo dục của vị tướng tài ba này đã đưa Thổ từ một nước Hồi Giáo với 99 phần trăm dân theo đạo Hồi sống khép kín tôn giáo thành một quốc gia hiện đại. Nhưng quan trọng nhất là tầm nhìn xa. Ông rất quan tâm đến việc tạo một thế đối lực với Liên Sô luôn nuôi tham vọng độc chiếm Eo Biển ĐịaTrung Hải, mạch máu của Thổ Nhĩ Kỳ. Ông qua đời năm 1938, và người chiến hữu tin cẩn của ông là Mustafa İsmet İnönü tiếp tục hành trình để đưa Thổ Nhĩ Kỳ vào quỹ đạo của dân chủ Tây Phương. Cuối cùng Thổ đã trở thành một thành viên của Minh Ước Bắc Đại Tây Dương dù quốc gia này cách bờ phía Đông của Đại Tây Dương tới hai ngàn dặm. Stalin đành ngậm đắng nuốt cay. 
Gần Việt Nam có Nam Hàn. Nhiều người biết vào năm 1950 nền cộng hòa non trẻ này sống sót là nhờ quân đội Mỹ lúc đó còn mạnh ở Thái Bình Dương đổ bộ để tái chiếm Nam Hàn và xác định lần nữa việc chia đôi đất nước tại vĩ tuyến 38. Tuy nhiên, ít người để ý, quốc gia dân chủ này suýt trở thành CS lần nữa không phải do Bắc Hàn tấn công mà do chủ trương khuynh tả trong thời gian đảng Dân Chủ Nam Hàn do Chang Myon làm thủ tướng. Xung đột ý thức hệ tại Nam Hàn đã diễn ra kịch liệt do các thành phần tả khuynh chủ động. Phản ứng lại, dân chúng yêu tự do tổ chức các cuộc biểu tình chống tả khuynh tại nhiều nơi. Ngày 16 tháng 5, 1961, tướng Park Chung Hee (Phác Chính Hy) và quân đội đảo chánh, thiết lập một chính phủ cứng rắn và xác định một hướng đi mới: Phát triển kinh tế trước, thống nhất đất nước sau. Chính sách đó đã tạo không gian cho Nam Hàn cất cánh, từ lợi tức đầu người năm 1960 chỉ vỏn vẹn 76 dollars lên đến 35 ngàn đô la năm 2016. 
Tuy nhiên, ba ví dụ trên cho thấy, yếu tố quốc tế có một điều kiện tiền đề: hoặc lãnh đạo sáng suốt, can đảm, thấy rõ nhu cầu của đất nước trong hướng đi dân chủ và cường thịnh thời đại, hoặc tinh thần người dân của quốc gia đó đủ mạnh để gây áp lực dẫn đến sự thay đổi quốc gia. 
Việt Nam, cả đảng lẫn chống đảng đều không thỏa mãn được điều kiện tiền đề đó. 
Về phía đảng CS.
Đảng CSVN là một đảng (1) bán nước, (2) không có tính chính danh, (3) bám lấy quyền lực và (4) ngu dốt trong điều hành đất nước. 
Bốn đặc điểm này của chế độ CS không cần phải phân tích dài dòng, ngoại trừ những người phải chịu khuyết tật về thể xác hay tâm hồn mới không thấy và không biết. 
Sự kiện một nước Việt Nam có trên ba ngàn cây số bờ biển và từ bao đời sống nhờ vào biển nay chỉ còn đủ rộng để đi câu là kết quả của sự thần phục Trung Cộng của bao thế hệ cầm quyền CS. 
Trước đây, ý thức hệ CS làm mù lương tri Việt Nam của giới cầm quyền CS, ngày nay ý thức hệ CS đã chết nhưng họ vẫn tiếp tục dùng các phương pháp CS dã man do Lenin, Stalin, Mao nghĩ ra để tuyên truyền tẩy não và trấn áp người dân nhằm củng cố chiếc ghế quyền lực. 
Tạm gác qua một bên chuyện đúng sai trong chiến tranh trước 1975, thử hỏi sau 43 năm đưa đất nước vào ngõ cụt của lạc hậu về kinh tế, chậm tiến về giáo dục, băng hoại về đạo đức, ung thối trong tận cùng của xã hội, họ có xứng đáng để tiếp tục cha truyền con nối cai trị trên đầu trên cổ của hơn 90 triệu người Việt hay không? Ai bầu họ ra? Ai cho phép họ sống trên xa hoa, phung phí giữa sự lầm than của đại đa số người dân Việt? 
Chuyện các lãnh chúa CS ngu dốt cũng cũng không phải là chụp mũ hay bôi nhọ. Nhìn cảnh một Phan Văn Khải rút trong túi ra một tờ giấy viết sẵn để đọc cho TT G.W. Bush nghe một người Việt dù chống Cộng cũng không khỏi mắc cỡ giùm. Nội dung tờ giấy đó không phải là văn bản cần ký kết, cũng chẳng chứa đựng một thuật ngữ kinh tê’ chính trị gì dễ bị hiểu sai mà chỉ đôi lời thăm hỏi xã giao. Rồi mấy lớp cai trị khác theo sau cũng ngu ngơ không kém. Nếu không có thành phân phên dậu, thành phần xăng nhớt thì bộ máy CS đã ngừng chạy từ lâu rồi.
Về phía chống đảng CS. 
Phía những người chống đảng cũng chưa có một hướng đi chung. 
Những người chống CS cả trong và ngoài nước đều muốn lật đổ chế độ CS và xây dựng một Việt Nam dân chủ và cường thịnh. Nhưng nếu câu hỏi tiếp là làm thế nào để “lật đổ chế độ CS và xây dựng một Việt Nam dân chủ và cường thịnh” thì người viết nghĩ rằng không phải mọi người đều trả lời giống nhau.
Phải chăng câu hỏi quá khó để trả lời? Không. 
Các quốc gia cựu CS, rộng như Ba Lan, hẹp như Estonia, xa xôi như Ethiopia, chậm tiến như Mông Cổ đã trở thành những nước dân chủ dù mức độ còn khác nhau bởi vì họ trả lời giống nhau câu hỏi thứ hai. 
Những lãnh đạo phong trào dân chủ tại các nước này thấy rõ mục đích cần phải đạt trong từng giai đoạn của tiến trình dân chủ hóa và chỉ tập trung vào từng mục đích mà thôi. 
Họ không phải là những chính trị gia chuyên nghiệp, nhà cách mạng nổi tiếng mà là những giáo sư, văn nghệ sĩ, công nhân, nông dân, sinh viên rất bình thường. Chỉ khác, họ không tham lam, không lãng phí thời gian và công sức vào những chuyện chỉ có thể giải quyết sau khi giải thể chế độ CS. 
Việt Nam có hầu hết các yếu tố để dẫn đến một cuộc cách mạng, tuy nhiên vẫn còn thiếu lực lượng của những người nhận thức đúng hướng đi để chèo chống con thuyền qua cơn bão tố CS. 
Xây dựng và phát triển tập hợp những người Việt vượt qua được mọi tiêu cực để tập trung vào việc tháo gỡ bộ máy cai trị của đảng CS trở thành nhu cầu bức thiết trong giai đoạn hiện nay. Và mãi cho tới khi lực lượng dân chủ đó ra đời, Việt Nam vẫn còn là một con thuyền không bến.
Trần Trung Đạo
LikeShow more reactions
Comment

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Xứ Sở Hận Thù

Tại sao cả thế giới phải dõi theo Cục dự trữ liên bang Mỹ ngày hôm nay?