Luật sư nổi tiếng Trung Quốc Cao Trí Thịnh viết thư vạch trần những tội ác của chế độ ở Bắc Kinh

Đại Kỷ Nguyên

Tác giả: Matthew Robertson, Epoch Times
Dịch giả: Kim Xuân
29-9-2015
H1
LS Cao Trí Thịnh. Ảnh: Epoch Times
Luật sư nổi tiếng Trung Quốc Gao Zhisheng (Cao Trí Thịnh), người hiện vẫn nằm dưới sự theo dõi của lực lượng an ninh Trung Quốc tại một khu vực cách biệt của Trung Quốc, đã đăng một bức thư tuyên bố rằng ông đã bí mật chuyển ra nước ngoài bản thảo của hai cuốn sách sẽ được xuất bản vào năm tới.
Ông Cao cũng viết, có phần mơ hồ, về nỗ lực để đưa Đảng Cộng sản Trung Quốc ra trước tòa vào cuối năm 2017 vì những tội ác chống lại loài người. Chi tiết về cái mà ông gọi là một “phiên tòa đặc biệt” chưa rõ ràng, nhưng trong bức thư ông hướng dẫn độc giả tham khảo các cuốn sách của ông sẽ được xuất bản trong thời gian tới.
Ông Cao là một trong những luật sư hứa hẹn nhất của Trung Quốc, theo một giải thưởng được Bộ Tư pháp Trung Quốc trao vào năm 2001. Nhưng khi ông bắt đầu nói về các trường hợp nhạy cảm về mặt chính trị, đặc biệt là về các học viên Pháp Luân Công bị các lực lượng an ninh của đảng bức hại và tra tấn, thì bản thân ông Cao đã trở thành một đích ngắm. Sự nghiệp của ông đã bị hủy hoại và sau đó, là những màn tra tấn.
Sau khi đi đến nhiều vùng của Trung Quốc để tiến hành nghiên cứu riêng của mình về cuộc đàn áp Pháp Luân Công – một pháp môn truyền thống của Trung Quốc về tu tâm dưỡng tính với các bài tập thiền định và giáo lý đạo đức – ông Cao đã công bố ba bức thư ngỏ tới lãnh đạo của Đảng Cộng sản, lên án chiến dịch chống lại Pháp Luân Công.
Pháp Luân Công bắt đầu bị khủng bố vào năm 1999 theo lệnh của cựu lãnh đạo đảng Giang Trạch Dân, người đã biến chiến dịch này thành một cuộc thập tự chinh cá nhân.
Ông Cao đã công khai thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản và tham gia vào một cuộc tuyệt thực được tổ chức trên toàn quốc. Sau khi công ty luật của ông bị đóng cửa và giấy phép luật sư bị đình chỉ, ông vẫn tiếp tục ủng hộ các học viên Pháp Luân Công bị bức hại, ông Cao đã trở thành mục tiêu trực tiếp của các lực lượng an ninh.
“Mày chớ có nói về tra tấn gây ra bởi Đảng Cộng sản, bởi vì chúng tao sẽ cho mày một bài học toàn diện bây giờ!” ông Cao nhớ lại những gì mà một trong những kẻ tra tấn mình đã nói trong suốt gần hai tháng bị cảnh sát giam giữ. “Mày nói đúng, chúng tao tra tấn các học viên Pháp Luân Công. Tất cả mọi thứ đều đúng. 12 màn [tra tấn] mà chúng tao sẽ cho mày nếm đã được thử nghiệm trên các học viên Pháp Luân Công, tao nói thật đấy”.
Trong giai đoạn đó của năm 2007, những kẻ tra tấn đã dí thuốc lá đang hút vào mắt ông Cao, đã nhét tăm vào trong bộ phận sinh dục của ông và đánh ông bằng dùi cui điện.
Một thời gian ngắn sau khi được thả, ông Cao lại bị giới chức Trung Quốc bắt giam cho đến tận năm ngoái. Ông đã bị cầm tù và tra tấn trong boongke quân sự và các trung tâm bí mật của phòng an ninh nội vụ, trước khi được chính thức đưa vào tù trong 3 năm. Các chuyên gia cho rằng những cáo buộc chống lại ông – vi phạm lệnh quản chế có điều kiện cho một câu nói trước đó trong hoạt động của ông trong lĩnh vực pháp luật – là bịa đặt.
Kể từ khi được thả tự do vào tháng 8 năm 2014, ông Cao đã bị quản thúc tại gia ở tỉnh miền Tây xa xôi ở Tân Cương. Vợ ông, Cảnh Hòa, và hai  con của họ đã trốn khỏi Trung Quốc vào năm 2009 và sinh sống tại California, Mỹ. Bức thư này là những lời của ông Cao từ khi được thả.
Khẩu khí và văn phong trong bức thư mới này trái ngược với những tin đồn trước đây về tình trạng của ông: một ông già bất đồng chính kiến, ​​bị đánh bại về tinh thần và thể xác, không còn ý chí để thách thức Đảng Cộng sản Trung Quốc hay “băng đảng của kẻ cướp” như cách ông vẫn gọi giới lãnh đạo cộng sản.
Cùng với báo cáo của Gao Ling

Thư của ông Cao Trí Thịnh

Hôm qua, khi nhìn vào căn phòng cũ mà mẹ tôi để lại, tôi đã nhìn thấy cuốn sách “Những bài viết tuyển chọn của luật sư Cao Trí Thịnh”. Tôi ngồi xuống và đọc liền một lúc ba bức thư mà tôi đã viết cho giới lãnh đạo của băng đảng Cộng sản Trung Quốc. Chỉ sau khi chính bản thân mình đã trải qua những kinh nghiệm đau đớn, tôi mới có thể nhận ra sự thảm khốc, nhiễu loạn khủng khiếp cũng như tàn bạo đến mức nào.
Ngụy Tú Linh, một nữ học viên Pháp Luân Công ở tỉnh Sơn Đông, đã bị “giết”, bị làm cho sống lại và sau đó cuối cùng đã bị giết chết một lần nữa. Đọc lại câu chuyện của cô, sự đau đớn làm tôi nghẹt thở. Đọc những dòng về cảnh cô ấy bị lột trần từ thắt lưng trở xuống khi đã chết, tim tôi lại bắt đầu run lên. Hay câu chuyện của Lưu Bá Dương và mẹ là Vương Thủ Tuệ tại Trường Xuân, khi cả hai bị tra tấn đến chết, họ vẫn nghe được những tiếng thét chói tai của nhau.
Đã trải qua một thập kỷ kể từ khi tôi viết những ghi chép điều tra này, nhưng những kẻ tội phạm vẫn đang là “các đồng chí lãnh đạo”, vẫn khệnh khạng vênh mặt và ưỡn bụng, đã quên từ lâu món nợ máu mà sẽ theo chúng mãi mãi. Đây là thành quả của Đài Truyền hình Trung ương Trung Quốc, của tờ Thời báo Hoàn Cầu, của tờ Nhật báo Giải phóng quân và của các cơ quan truyền thông vô đạo đức khác đang tiến hành các hoạt động đáng xấu hổ để làm đờ đẫn người dân Trung Quốc. Những lời mà tôi đã viết cho Hồ Cẩm Đào và Ôn Gia Bảo cuối cùng đã không thể đánh thức các linh hồn đã tê dại của thế giới này, và chế độ hiểm ác này vẫn cư xử độc ác hơn bao giờ hết.
Xung quanh tôi là những nhân viên vô liêm sỉ của chế độ, suốt ngày và đêm, sốt sắng hoàn thành những mong muốn của chủ nhân của họ để giữ Trung Quốc trong bóng tối, trong một giấc mơ say. Đây là điều mà Tổng Thư ký LHQ, Ban Ki-moon, người gần đây đã tham gia vào cuộc diễu hành quân sự của Đảng, không nhìn thấy và không muốn nhìn thấy.
Ông Ban Ki-moon, Tổng thống Nga Vladimir Putin và Tổng thống Hàn Quốc Park Geun-gye, giống như những du khách đến từ hành tinh khác, như câm điếc trước thảm họa nhân quyền ở Trung Quốc, [một thảm họa] đang xảy ra ở xung quanh họ. Họ không phản ứng một chút gì khi những kẻ giết người mời họ, đang tiến hành một cuộc đàn áp tàn bạo vào tự do ngôn luận, tư tưởng và niềm tin, hay khi chúng cản trở sự phát triển của hiến pháp, phản đối cải cách giáo dục, cải cách y tế, độc lập về tư pháp hoặc ngăn chặn những nỗ lực để truyền bá các giá trị văn minh phổ quát. Sự vô cảm của họ với tất cả những việc này nên được làm sáng tỏ.
Những nhân tố đen tối và tội ác của Đảng Cộng sản đã được dựng trở lại trên khắp Trung Quốc, thủ tiêu, tra tấn để moi ra những lời nhận tội của hàng trăm luật sư nhân quyền. Chiến dịch này là một tội ác chống lại nhân loại, một sự vô sỉ mà sẽ được ghi lại trong lịch sử, giống như vụ thảm sát Thiên An Môn ngày 4 tháng 6, hay cuộc đàn áp Pháp Luân Công, hay như việc không ngừng thực hiện phá hủy thô bạo nhà ở của những người dân bình thường và đuổi họ đi.
Tất cả điều này là một nỗi xấu hổ cho thế giới văn minh. Tôi không biết ông Ban Ki-moon nghĩ gì khi làm ăn với những kẻ đã vi phạm một cách trắng trợn tội ác chống lại nhân loại. Trong thời gian diễn ra cuộc diễu binh quân sự do băng đảng những kẻ cướp này tổ chức, những người khiếu kiện và bất đồng chính kiến trên khắp đất nước đã bị đàn áp và bị đặt dưới sự kiểm soát nghiêm ngặt; các nhà hàng ở Bắc Kinh yêu cầu được xem chứng minh thư của khách; 10 ngày trước cuộc diễu hành, bưu điện đã không được giao bất kỳ gói hàng nào. Tất cả những điều này được thực hiện để tạo ra một hình ảnh giả tạo cho những gì ông Ban Ki-moon quan tâm, để tạo ra cho băng đảng những kẻ vô lại này một cơ hội để chúc mừng lẫn nhau.
Bây giờ tôi có thể nói công khai rằng vào giữa tháng 8, tôi đã thành công gửi ra nước ngoài hai bản thảo: một là tựa đề “Trung Quốc Đứng Lên trong năm 2017”,  còn bản kia thì chưa có tên – nhưng cả hai sẽ ra mắt trong cùng một năm. Có rất nhiều điều đáng đọc trong những cuốn sách này, vì vậy tôi sẽ không nói nhiều về chúng ngày hôm nay.
Tôi muốn bảo đảm với mọi người rằng tất cả những tội ác chống lại nhân loại đang xảy ra ngày hôm nay tại Trung Quốc sẽ bị truy tố, không có ngoại lệ nào. Vào cuối năm 2017, một tòa án đặc biệt sẽ được thiết lập cho việc này – các chi tiết của tòa án này được mô tả trong những cuốn sách sẽ xuất bản.
Sau khi đọc xong ba bức thư được công khai kia, tôi cảm thấy cần phải viết những dòng trên để tưởng niệm những người cao quý đã hy sinh – họ là niềm hãnh diện và là nguồn năng lượng cuối cùng của đất nước chúng ta, [họ] là minh chứng rằng nhân dân ta vẫn có một tương lai sáng lạn ở phía trước. Tưởng nhớ cuộc đời của họ là một bằng chứng cho thấy lương tâm của chúng ta đã không bị phá hủy hoàn toàn.
Cao Trí Thịnh, ngày 12 tháng 9 năm 2015

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tại sao cả thế giới phải dõi theo Cục dự trữ liên bang Mỹ ngày hôm nay?

Xứ Sở Hận Thù

Một nền tư pháp tùy tiện